Diệp Quân không để ý tới ông ta, ngự kiếm biến mất!
Diệp Quân không trở về thành Hoang Cổ mà tới phía sau thành Hoang Cổ, ở đó có một ngọn núi lớn. Nhìn ngọn núi đó, Diệp Quân phất tay áo, một thanh phi kiếm bay ra!
Vù!
Một đạo kiếm quang dài trăm trượng giáng từ trên trời xuống.
Ầm!
Ngọn núi lớn đó bị bổ làm hai!
Thấy cảnh này, Diệp Quân cười ngốc một tiếng, sau đó quay người rời đi!
Tiểu Tháp: “…”
Một lát sau, Diệp Quân đã tới trước cổng thành Hoang Cổ, nhìn thành Hoang Cổ trước mắt, Diệp Quân khẽ cười!
Mọi thứ quen thuộc!
Lúc này, một chàng trai trước cổng thành bỗng gọi: “Diệp… Diệp Quân?”
Diệp Quân nhìn chàng trai đó, cười hỏi: “Huynh biết ta sao?”
“Diệp Quân!”
Chàng trai đó rất kích động, y quay người chạy đi, vừa chạy vừa hét như điên: “Diệp Quân về rồi! Diệp Quân về rồi!”
Trong giây lát, cả thành chấn động, thế là vô số người chạy ra phía cổng thành!
Thấy tình thế này, Diệp Quân ngỡ ngàng.
Những người chạy đến đều mang tâm trạng phấn khởi và kích động!
Lúc trước, sau khi Diệp Quân đoạt được hạng nhất trong cuộc tỷ võ, cả thành Nam Châu đã chấn động, có thể nói Diệp Quân là anh hùng của cả Nam Châu!
Nghìn năm qua…
Nam Châu vẫn luôn đứng bét, người ta đã nhịn nhục cả nghìn năm qua rồi!
Bây giờ, Diệp Quân giành được hạng nhất, cuối cùng Nam Châu cũng đã được hả hê!
Mà những thiên tài trẻ tuổi từ Nam Châu đi ra ngoài cũng nhờ đó mà có thể diện hơn.
Hạng nhất cuộc tỷ võ!
Đó không chỉ là vinh quang của mình Diệp Quân, càng là vinh quang của cả Nam Châu. Đặc biệt là bây giờ, người ở khắp thành Nam Châu đều xem Diệp Quân như một vị thần.
“Diệp Quân!”
Vô số người đồng thanh hô lên.
Nhìn mọi người, Diệp Quân khẽ cười, hắn bỗng động thần niệm, ngự kiếm bay lên trời, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi tiêu sái rời đi trong ánh nhìn ngưỡng mộ và chấn động của mọi người!
Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng cười nói: “Nói cho cùng thì vẫn còn là một cậu thiếu niên, hơi xốc nổi!”