Diệp Quân thầm thở phào, hắn quan sát Nhị Nha, không thể không nói Nhị Nha bây giờ đáng yêu giống như đúc Tiểu Bạch, đặc biệt là hai cái sừng trên đầu và đuôi sau lưng, khiến Nhị Nha trông rất giống một ác ma nhỏ.
Diệp Quân chớp mắt: “Nhị Nha, ta có thể sờ thử cái sừng này của ngươi không?”
Nhị Nha lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ta có thể đánh ngươi một trận không?”
Diệp Quân cười to.
Rõ ràng thứ này không thể sờ linh tinh.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bay đến cạnh Nhị Nha, sau đó hai tay ôm lấy sừng Nhị Nha sờ một trận, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Diệp Quân thấy thế thì vô cùng hâm mộ.
Trong mắt Thần Kỳ ở bên cạnh cũng thế, cô ấy cũng thấy rất hứng thú với Tiểu Bạch và Nhị Nha, nhưng hai người chỉ khá thân thiết với Diệp Quân mà thôi.
Lúc này Diệp Quân chợt nói: “Khí thế bí ẩn khi nãy có lẽ là của cao thủ mười phần thần tính”.
Thần Kỳ gật đầu, nét mặt nặng nề: “Đại khái là thế”.
Mười phần thần tính!
Diệp Quân im lặng, bây giờ hắn không chắc nền văn minh Sâm Lâm có kiểu cao thủ Độc Khai Nhất Đạo hay không.
Lúc này, Thần Kỳ chợt nói: “Diệp công tử, chúng ta có thể đổi sang một nơi khác để nói chuyện chứ?”
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Thần Kỳ, Thần Kỳ khẽ mỉm cười: “Ta muốn thỉnh giáo ngài một vài chuyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Chiết Lão bên cạnh: “Tiền bối, người của ta sắp đi đến nơi này rồi, lúc đó bọn họ sẽ tiếp quản chuyện ở đây, ông phối hợp với bọn họ nhé”.
Chiết Lão gật đầu: “Được”.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của Nhị Nha, bây giờ lão ta đã tôn trọng Diệp Quân hơn một chút. . Đọc 𝐭hê𝙢 nhiề𝓊 𝐭𝗿𝓊yện ở ⩶ 𝘛R𝓊M 𝘛RU𝓨𝓮N.𝗩n ⩶
Diệp Quân dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch cùng với Thần Kỳ xoay người rời đi.
Một lát sau, Diệp Quân đi theo Thần Kỳ vào trong một cánh rừng trúc, hai người chậm rãi bước đi trên con đường đá vụn.
Thần Kỳ cất lời: “Diệp công tử, ngài từng gặp cha ta đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Từng gặp một lần”.
Thần Kỳ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ấy là một người thế nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ở thời đại cũ, cha cô là một người rất tốt, phải nói là thần, nhân phẩm và tất cả mọi mặt của ông ấy đều vô cùng tốt, ta cũng rất kính nể ông ấy”.
Thần Kỳ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô chưa từng gặp cha mình à?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Chưa từng”.
Diệp Quân sửng sốt: “Sao có thể…”
Thần Kỳ cười nói: “Mẹ ta khá là cứng đầu…”
Diệp Quân hỏi: “Cô có hận họ không?”