Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Tiền bối, câu nào của vãn bối cũng là thật, không hề gian dối!”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lão phu biết ngươi sợ nhà họ Tư và nhà họ Nạp Lan, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, lão phu sẽ bảo vệ ngươi và gia tộc họ Diệp bình an vô sự”.
Diệp Quân nói chắc như đinh đóng cột: “Vãn bối nói câu nào cũng là thật!”
Ông lão hơi nheo mắt, tay phải dần dần siết chặt, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra khoá chặt người Diệp Quân.
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh, người ở đâu rồi?
Tới giúp ta một tay đi chứ?
Ông lão đột nhiên quay người nhìn gia tộc họ Diệp bên dưới: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu không cả gia tộc họ Diệp sẽ biến mất khỏi thế giới này”.
Diệp Quân vẫn không lên tiếng.
Hắn biết chắc chắn ba người bọn họ sẽ bị nghi ngờ sau cái chết của Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm.
Ông có thể nghi ngờ, nhưng ta không thể thừa nhận!
Thấy Diệp Quân không nói gì, ông lão híp đôi mắt lại: “Ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Nói rồi ông ta đột nhiên xông về phía trước, sau đó tung một đấm vào ngực Diệp Quân.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Nhưng Diệp Quân còn nhanh hơn ông ta!
Phụt!
Chỉ thấy kiếm quang loé sáng, sau đó một thanh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực ông ta!
Ông lão đứng sững tại chỗ, vẻ mặt ngập tràn khó tin nhìn Diệp Quân: “Ngươi… kiếm tu!”
Sắc mặt Diệp Quân bình thản.
Ông có thể nghi ngờ ta nhưng ông không được ra tay đánh ta!
Ông đánh ta thì ta sẽ chém chết ông!
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng quét một đường kiếm!
Vù!
Đường kiếm cắt ngang yết hầu của ông ta, sau đó đầu ông ta lập tức lăn xuống đất.
Máu tươi phun trào!
Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão, sau đó nhìn thấy trong tay phải của ông ta đang nắm một tấm truyền âm phù. .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Diệp Quân thầm thở phào!
May mà không phí lời với lão này, nếu không truyền âm phù này mà được truyền đi thì phiền to!
Đây là tầm quan trọng của nhát kiếm bồi thứ hai!
Diệp Quân lấy luôn nhẫn không gian trên tay ông lão, trong đó chỉ có hơn hai trăm tử linh tinh.
Hắn lắc đầu!