Mặt Tô Tử lập tức đỏ lên, cô ấy không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười đáp: “Bạn trai bạn gái!”
Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Tô Tử càng đỏ hơn, khi nhìn Diệp Quân, trong mắt cô ấy tràn đầy sự dịu dàng.
Bạn trai bạn gái!
Sau khi nghe Diệp Quân xác nhận lại, Nhị Nha xua tay: “Các cô đi ra đi”.
Cháu trai đã có bạn gái ở đây rồi, đương nhiên không thể để hắn chơi bời nữa, dù sao cũng phải tôn trọng cháu dâu của mình.
Hầy, tiếc thật, hôm nay không chơi bóng được rồi.
Nghe Nhị Nha nói thế, các cô gái hơi thất vọng, nhưng họ không nói gì, cung kính đi ra ngoài.
Lúc này, câu lạc bộ Vô Biên bắt đầu mang thức ăn lên.
Nhị Nha lấy kẹo hồ lô ra ăn: “Ngươi tìm Tiểu Huyên Tử làm gì?”
Diệp Quân đáp: “Có thể họ sắp đi rồi”.
Nhị Nha cau mày: “Sắp đi?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, ta cũng sắp đi rồi”.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tô Tử nhìn hắn, không nói gì.
Nhị Nha trầm giọng tiếp lời: “Vậy thì ta và Tiểu Bạch cũng phải đi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đương nhiên phải đưa Nhị Nha đi cùng rồi, dù sao cô bé cũng đánh nhau rất lợi hại.
Nhị Nha khẽ thở dài.
Diệp Quân hỏi: “Ngươi có cách nào tìm được cha ta không?”
Nhị Nha lắc đầu: “Không! Nhưng có lẽ có một người biết hắn ở đâu”.
Diệp Quân hỏi: “Ai?”
Nhị Nha đáp: “Vô Biên Chủ!”
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Vô Biên Chủ?”
Nhị Nha gật đầu: “Đúng. Đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp ông ấy!”
Nói xong, cô bé đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Quân vội kéo Tô Tử đi theo.
Mấy người đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy, Nhị Nha đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng ở phía xa, cả chặng đường không hề bị ngăn cản.
Nhị Nha đẩy cửa, lớn tiếng gọi: “Vô Biên ngu ngốc, có người tìm ông!”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân kéo Tô Tử vào phòng, một người đàn ông trung niên đang đứng bên cửa sổ, ông ta mặc áo choàng dài rộng, mái tóc dài qua vai, trong tay phải cầm một ly rượu vang, khóe miệng nở nụ cười nhẹ vừa quyến rũ vừa cuồng dã.
Vô Biên Chủ!
Nhị Nha ngồi lên chiếc ghế sofa trước mặt Vô Biên Chủ, cô bé cầm bình rượu trên bàn lên uống một ngụm, uống xong tỏ vẻ rất chê.