Rồi như thấy không đúng, bà ấy sửa lời: “Không, ta không phải người như thế”.
Mọi người: “…”
Sát tâm dâng trào, Cơ Tiểu Kiếm nhấc thanh cự kiếm trong tay, tung người nhảy bổ về phía Diệp Thanh Thanh như một tia chớp, vung kiếm nện xuống.
Thế như sấm giật, mạnh mẽ vô song.
Cho dù đứng cách đó mấy trăm nghìn trượng vẫn cảm nhận được uy áp cuồn cuộn như núi lớn ập xuống, đến là ngạt thở.
Diệp Quân cũng không khỏi tỏ vẻ khiếp sợ trước sức mạnh kinh khủng của nữ kiếm tu này.
Bên kia, Diệp Thanh Thanh không chút động dung, vung kiếm lên đỡ.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ nát, người lui lại hơn nghìn trượng là Diệp Thanh Thanh.
Vô số kiếm quang bùng nổ.
Lui lại ư?
Những người có mặt đều tỏ ra khó hiểu lẫn sửng sốt.
Trước đó cho dù nữ kiếm tu váy đỏ có tấn công mãnh liệt cách mấy thì nữ kiếm tu váy đen cũng không hề lui lại nửa bước, sao bây giờ lại bị đẩy đi nghìn trượng?
Chẳng lẽ mệt rồi?
Cơ Tiểu Kiếm cũng nhíu mày, không hiểu đối thủ tại sao tự dưng lại kém đi.
Diệp Quân thì đanh mặt lại. Không ngờ nữ kiếm tu áo đỏ này mạnh hơn hắn nghĩ nhiều, thậm chí Diệp Thanh Thanh cô cô cũng phải chào thua.
Ác Đạo Minh cũng có cường giả bực này sao?
Lúc này, Tiểu Tháp trở về cơ thể hắn với cái miệng câm như hến.
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp: “Để ta yên”.
Diệp Quân: “…”
Ở nơi xa, Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày nói: “Ngươi bị gì vậy? Quên ăn cơm à?”
Diệp Thanh Thanh chỉ thản nhiên đáp: “Tại ngươi mạnh quá”.
Mọi người: “…”
Sắc mặt Cơ Tiểu Kiếm sa sầm: “Xem ra phải cho ngươi biết tay thật”.
Nói xong, cô ta bước tới trước.
Ầm!
Hàng loạt sức mạnh bí ẩn từ khắp nơi trong đất trời hội tụ vào thân thể cô ta, kiếm nhãn xuất hiện giữa trán.
Đại Đạo khai kiếm nhãn!
Thân hình Cơ Tiểu Kiếm chợt nhòe đi, tản ra uy áp kiếm đạo như muốn ngưng tụ thành thật ra khắp bốn phía.
Chu Phạn biến sắc, vội kéo Diệp Quân và Nhất Niệm lui lại.