Lý Toại Phong nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Thiên Khải tiền bối”.
Thiên Khải lập tức xuất hiện.
Lúc này thực lực của Thiên Khải đã hồi phục được hai phần, hơi thở cũng mạnh hơn trước đây khá nhiều.
Đương nhiên điều này cũng đều nhờ có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng.
Thấy Thiên Khải, Lý Toại Phong nhất thời ngạc nhiên: “Thiên Khải, huynh có thể rời đi sao?”
Thiên Khải gật đầu: “Đều nhờ Diệp công tử cả”.
Lý Toại Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có thể phá vỡ tù ấn Đại Đạo ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Lý Toại Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”
Diệp Quân đáp: “Giúp đỡ ta trăm năm”.
Giúp đỡ trăm năm!
Lý Toại Phong im lặng.
Là một kiếm tu, ông ta thật sự không muốn đi theo người khác.
Thiên Khải chợt cất lời: “Lý huynh, cũng chỉ có một trăm năm, hai chúng ta chỉ cần chớp mắt là qua. Hơn nữa Diệp thiếu rất thân thiện, tính cách thẳng thắn, không có nhiều mưu mô”.Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu phá vỡ tù ấn Đại Đạo thì chắc chắn sẽ dính vào nhân quả Đại Đạo, ngươi thật sự chịu được nhân quả này à?”
Không đợi Diệp Quân đáp lời, Lý Toại Phong lại nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhân quả Đại Đạo này không phải nhân quả bình thường, một khi dính vào sẽ bị Đại Đạo chú ý, thậm chí còn sẽ trừng phạt ngươi”.
Diệp Quân hơi bất ngờ, kiếm tu trước mắt rất tốt bụng, thiện cảm của hắn với đối phương nhất thời tăng lên rất nhiều, hắn lập tức cười nói: “Tiền bối yên tâm, ta có một thanh kiếm phá vỡ được tù ấn Đại Đạo này, hơn nữa thanh kiếm này còn không bị dính bất cứ nhân quả nào trên thế gian”.
Lý Toại Phong nhất thời hơi tò mò: “Có thần kiếm như thế sao?”
Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên lập tức biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.
Xoẹt!
Thời không phía chân trời nứt ra, sau đó một tù ấn Đại Đạo xuất hiện, trong nháy mắt tù ấn Đại Đạo kia đã bị kiếm Thanh Huyên phá vỡ.
Quanh người Lý Toại Phong lập tức có một sức mạnh bí ẩn tản đi.
Ràng buộc biến mất.
Lý Toại Phong chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau ông ta mới chậm rãi mở mắt, trong mắt là cảm xúc hưng phấn khó kiềm chế: “Thật sự tự do rồi”.
Ông ta vốn cho rằng mình sẽ bị nhốt ở nơi này đến lúc chết, nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ duyên được giải thoát.
Nghĩ vậy, Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân, cúi người chào: “Cảm ơn”.
Diệp Quân nói: “Bây giờ tiền bối có được mấy phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao?”
Lý Toại Phong đáp: “Khoảng ba phần”.
Diệp Quân thầm thấy hoảng sợ.