Ầm!
Trong cơ thể nó bỗng phát ra một luồng khí tức đáng sợ.
Tự nổ!
Khí tức này vừa xuất hiện, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, cả người run lên rồi lui lại cả trăm trượng nhưng vẫn bị sóng xung kích khủng khiếp kia ập đến.
Bùm!
Diệp Quân liên tục lùi về sau hơn ba trăm trượng.
Khi hắn dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện một vệt máu.
Thời không cách trước mặt hắn cả ngàn trượng biến thành một vùng đen kịt, nhưng thoáng chốc lại dần trở lại bình thường.
Tự nổ!
Mọi người ở đó đều kinh hãi.
Không ai ngờ được yêu thú Thần Huyền Vũ lại chọn cách tự nổ để kéo chân Diệp Quân, cũng liều mạng quá rồi nhỉ?
Lúc này yêu thú Hung Nghê bỗng đứng trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm hắn.
Nhiệm vụ bây giờ của nó là kéo chân người trước mặt này.
Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng, sau đó thầm nói: “Thiên Thiên, cô không sao chứ?”
Ngao Thiên Thiên im lặng một lúc rồi cười nói: “Ta không sao, ta có thể có chuyện gì chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Lục Thiên ở trên trời, từng luồng khí tức đáng sợ liên tục cuồn cuộn xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Thiên.
Lúc này không chỉ cả đài sinh tử, mà cả đỉnh thí luyện đều xuất hiện một uy lực cực mạnh.
Mọi người hoảng sợ.
Lục Thiên này đang thi triển chiêu gì thế?
Ngay lúc này Nam Lăng Nhất Nhất bên Kiếm Tông khẽ nói: “Đây là cấm thuật trong truyền thuyết”.
Cấm thuật!
Nghe thế Trần Quan Tử nhíu mày: “Đó là cấm thuật trong thần điển truyền thuyết?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, run giọng nói: “Đúng thế, là “Vạn Đạo Vẫn Lạc” – một trong mười cấm thuật”.
Cô ấy có thần điển nhưng thư viện Quan Huyên cũng có thần điển, dĩ nhiên thần điển mà cô ấy có mới là thật.
Mười cấm thuật.
Nghe Nam Lăng Nhất Nhất nói thế, Trần Quan Tử biến sắc.
Tào Bạch hơi khó hiểu: “Đại sư huynh, cấm thuật này rất mạnh à?”
Trần Quan Tử gật đầu: “Thần điển này là do chủ nhân Đại Đạo Bút viết, các thuật của thần pháp được chứa trong đó đều vô cùng đáng sợ, uy lực của cấm thuật này lại càng mạnh hơn. Trong trận chiến ở chiến trường Hư Chân, thần thuật sư của vũ trụ Quan Huyên ta đã từng dùng cấm thuật này để giết mười mấy vạn thần linh chỉ trong tích tắc”.
Y vừa nói vừa nhìn Lục Thiên ở trên đài sinh tử, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Năm đó, ngay cả vài thần thuật sư Đế Cảnh cũng khó có thể khống chế được cấm thuật đáng sợ vô địch này nhưng gã lại có thể thi triển được nó…”