Diệp Quân lau vết máu đi: “Vẫn ổn”.
Hắn nhìn về nơi xa với vẻ nghiêm túc. Tổ địa Thiên Hành đã trở thành bình địa đen nhánh, ở giữa vẫn là hai người phụ nữ đối mặt nhau.
Phục Võ đặt tay phải sau lưng, mặt mày lãnh đạm.
Tịnh Sơ cầm kiếm trong tay trái, ánh mắt tĩnh như mặt hồ.
Nhất Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân quay sang, chỉ thấy cô lại làm ra vẻ trấn tĩnh.
Hắn biết Nhất Niệm không muốn thấy văn minh Thiên Hành bị hủy diệt, bởi tuy cô không còn tình cảm gì với nó nhưng cũng sẽ không muốn nó bị diệt vong.
Hắn bỗng nhìn sang bên, thấy tổ thạch luân hồi kia đã lẻn tới gần từ khi nào.
Diệp Quân sa sầm mặt: “Ngươi đến đây làm gì?”
Tổ thạch luân hồi run bần bật: “Cho ta vào tòa tháp của ngươi được không? Trong đó an toàn hơn…”
Diệp Quân nói ngay: “Không”.
Rồi lại nhíu mày: “Sao ngươi biết ta có tòa tháp?”
Tổ thạch luân hồi im lặng một hồi mới nói: “Đoán”.
Mặt Diệp Quân càng đen. Cái viên đá mắc toi này!
Tổ thạch luân hồi lại nói: “Ta vào được không? Ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền với mạch Vĩnh Hằng và bảo vật nữa…”
Bảo vật!
Mạch Vĩnh Hằng!
Rất nhiều!
Diệp Quân không khỏi liêu xiêu, nhưng rồi tỉnh táo nhìn hai quan chấp hành đứng đầu kia, nói: “Tạm thời không trả lời được”.
Tổ thạch luân hồi: “Ngươi muốn đợi đến khi họ đánh xong chứ gì? Nếu Tịnh Sơ thua thì ngươi từ chối, còn thắng thì đồng ý?”
Diệp Quân: “Phải”.
Tổ thạch luân hồi tức muốn hộc máu.
Nó biết Diệp Quân có Tiểu Tháp nhờ vào cây thần sinh mệnh. Ban đầu nó còn không hiểu vì sao cái cây kia lại đi theo tên ngoại tộc này, bởi vì nếu nó không muốn thì lấy sức hắn cũng chẳng lay chuyển được, nào ngờ cái cây lại đi ngay không chút phản kháng.
Bây giờ thì nó hiểu rồi.
Mẹ nó.
Bởi vì trong Tiểu Tháp là nơi an toàn nhất!
Cái cây chết dịch!
Đúng lúc này, Tịnh Sơ bỗng biến mất tại chỗ. Kiếm quang bắn ra vạn trượng.
Là kiếm tu!
Ánh mắt Diệp Quân trở nên nóng bỏng.
Kiếm đạo tự nhiên.
Kiếm đạo tối giản.