Trong tay người đàn ông áo trắng cầm một cây trường thương, tay trái chắp sau lưng, từ trên người y tỏa ra thương ý và cường thế vô cùng hùng mạnh, khiến khắp thời không chấn động.
Sau khi người đàn ông áo trắng bước ra, mắt liếc nhìn ba người Diệp Quân ở trong quảng trường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Diệp Quân không ngừng lắc đầu.
Bởi vì hắn hoàn toàn nghe không hiểu!
Lúc này, người đàn ông mang đao đột nhiên rút trường đao ở sau lưng ra chém về phía người đàn ông áo trắng. Với nhát chém này, một luồng đao khí lập tức xuyên qua không trung, thời không xung quanh kịch liệt chấn động, từng làn sóng xung kích ập đến như thác lũ.
Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn vội vàng xuất kiếm ý của mình để ngăn ở trước mặt, hắn cũng không quan tâm đến Nhất Niệm ở bên cạnh, đùa à, đối phương có thể đến nơi này, sao có thể là người bình thường chứ?
Nhưng sau đó, hắn kinh ngạc sững sờ.
Chỉ thấy Nhất Niệm bị làn sóng xung kích đánh bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó hàng nghìn trượng, còn lăn mấy vòng trên mặt đất.
Mẹ kiếp!
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô nương này yếu như vậy sao?
Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, hắn đỡ Nhất Niệm dậy, Nhất Niệm ôm đầu lắc lắc một hồi, cứ như đầu bị đụng đến mức bất tỉnh.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó lấy ra một viên đan dược đưa cho Nhất Niệm.
Nhất Niệm chớp mắt nhìn, cũng không từ chối, cầm viên đan dược lên uống, một lúc sau, sắc mặt mới hồng hào lại.
Diệp Quân đang định lên tiếng, ngay lúc này, một sức mạnh khủng khiếp từ làn sóng xung kích truyền đến từ phía xa. Luồng sức mạnh của làn sóng xung kích bỗng truyền đến trước mặt hai người, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó tay phải đột nhiên ấn một dấu tay thần bí. Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của cô ta, cơ thể rung chuyển, lui về phía sau cả ngàn trượng, đồng thời, kiếm ý vô địch của hắn hóa thành một tấm khiên chắn ở trước mặt, ngăn cản sức mạnh của làn sóng xung kích.
Diệp Quân buông Nhất Niệm xuống, sau đó nhìn về phía người đàn ông mang đao và người đàn ông áo trắng ở phía xa kia, lúc này hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.
Diệp Quân hơi cạn lợi, hai vị huynh đệ này thật nóng nảy, một lời không hợp là lập tức ra tay!
Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô thật sự chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi sao?”
Nhất Niệm chớp mắt nhìn, sau đó gật đầu.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô chỉ là cảnh giới Thần Đạo, sao lại dám tới nơi này?”
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nên nói thật cho ta, cô có phải là giả heo ăn thịt hổ không?”
Trên mặt Nhất Niệm hiện lên vẻ mờ mịt.
Hiển nhiên là không hiểu ý của Diệp Quân.