Chu Mục lại lắc đầu: “Không được, lai lịch của người này khá bí ẩn, tùy tiện đối địch quả thật không thông minh”.
Đạo trưởng lại hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Chu Mục mỉm cười nói: “Không làm gì cả, không hại Cửu muội mà cũng không giúp nó, chúng ta chỉ đứng xem”.
Đạo trưởng gật đầu.
Chu Mục nói tiếp: “Tứ đệ của ta cũng có thể nhẫn nhịn, cho tới giờ cũng không nhằm vào Cửu muội ta, đây không giống phong cách của nó”.
Đạo trưởng nói: “Chắc là có điều kiêng kỵ”.
Chu Mục cười nói: “Chắc hẳn nó cũng kiêng dè thân phận và lai lịch của thiếu niên đó…”
Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười: “Lần này Cửu muội làm như thế quả thật khiến bọn ta ngạc nhiên đến không kịp trở tay”.
Bảo hộ tiên tổ quả thật được xem như là con át chủ bài lớn nhất trên người họ.
Có tiên tổ bảo vệ, trong vòng một trăm năm, ngươi sẽ có một lần cơ thể bất tử, cho dù là bản thân họ, họ sẽ không sử dụng nó, trừ trường hợp bất đắc dĩ, nhưng Chu Phạn lại dùng nó cho người ngoài.
Họ nghĩ điều này quá mức bất thường.
Chu Mục khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm: “Hắn sắp đến Đại Chu ta rồi, đến lúc đó ta nhất định phải tự mình đi xem thử rốt cuộc là thiên tài yêu nghiệt thế nào mà lại có thể làm cho Cửu muội của ta xem trọng như thế”.
Đạo trưởng hơi híp mắt, không nói gì thêm.
…
Bên bờ hồ ở một nơi nào đó, một thiếu niên ngồi trên lan can, tay cầm một cần câu cá, đang nhìn chằm chằm cái hồ trước mặt.
Người này chính là Chu Đế – Tứ hoàng tử.
Lúc này, một ông lão xuất hiện sau lưng Chu Đế, ông lão trầm giọng nói: “Tứ điện hạ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Cửu điện hạ, người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người ra lệnh, bọn ta có thể ra tay bất cứ lúc nào, bây giờ Cửu điện hạ đã không còn được tiên tổ bảo vệ nữa, chỉ cần chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ chết”.
Chu Đế không đáp lời ông lão, tiếp tục câu cá.
Thấy thế ông lão trở nên gấp gáp: “Tứ điện hạ, rốt cuộc ý người là sao? Bây giờ là cơ hội ngàn năm hiếm có”.
Chu Đế cười nói: “Lý Lão, đừng vội”.
Ông lão đang định nói gì thì lúc này một bóng đen xuất hiện trước mặt Chu Đế, bóng đen cúi người thật thấp với Chu Đế, sau đó thấp giọng nói.
Một lúc sau, Chu Đế cười nhạo: “Nhị ca của ta đúng là biết cách chơi đấy, muốn thăm dò kiếm thu thiếu niên đó mà còn muốn mượn danh nghĩa của ta, đúng là thú vị”.
Bóng người đó nói: “Có cần bọn ta đi tiết lộ không?”
Mặt Chu Đế không cảm xúc: “Không cần, nếu kiếm tu thiếu niên đó không có chút thông minh này thì Cửu muội ta đúng là mắt mù. Ngươi đi ra đi”.
Bóng đen cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài.
Chu Đế cười nói: “Nhị ca của ta trông có vẻ nho nha nhưng bản tính là một vũng nước đục, ngược lại Cửu muội thì tốt hơn, ít nhất không giả tạo như vậy”.