Nghe thanh niên đó nói vậy, đám cường giả thư viện Quan Huyên bên phía Diệp Quân đột nhiên nổi giận, Trần Quan Tử nhìn về phía thanh niên: “Nếu ngươi thích nói mấy lời kháy đểu như vậy thì xuống âm phủ luôn đi!”
Vừa dứt lời…
Vút!
Một tia kiếm quang đột nhiên lao vút giữa không gian!
Thanh niên đó nheo hai mắt lại, đang định ra tay, Trấn Quan đó đột nhiên tiến lên trước một bước và phất ống tay áo.
Ầm!
Tia kiếm quang bị chặn lại.
Lúc này, đám người phía sau lưng Diệp Quân cũng dùng thần thức khóa chặt lấy mấy người Trấn Quan!
Đám đạo binh phía sau lưng Trấn Quan đột nhiên đồng loạt tiến lên một bước, một khí tức cường đại bao trùm lấy đám cường giả bên phía thư viện Quan Huyên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy người Võ Lão đột nhiên biến đổi, Diệp Quân bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi!”
Đi?
Trần Quan Tử trầm mặc.
Y đương nhiên đang rất tức giận!
Tiên Bảo Các là của ai?
Của Tần Quan!
Mà bây giờ, Tần các chủ không có mặt, những người này lại tới để ra oai phủ đầu với Diệp Quân.
Bọn chúng đang ức hiếp Diệp Quân vì cha mẹ đều không ở đây sao?
Nghĩ tới đây, Trần Quan Tử đột nhiên lắc đầu: “Diệp sư đệ, chuyện này đệ có thể nhịn nhưng Kiếm Tông của ta thì không!”
Nói xong, y đột nhiên tiến lên trước một bước, trong nháy mắt, y hóa thành một tia kiếm quang lao về phía Trấn Quan.
Trấn Quan híp hai mắt lại, ông ta tiến lên trước một bước, cổ tay xoay chuyển, một thanh giáo dài lập tức lao tới, tốc độ rất nhanh.
Ầm ầm!
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một màn kiếm quang và thương mang cũng bộc phát mạnh mẽ, Trấn Quan và Trần Quan Tử đồng thời liên tiếp lùi ra sau.
Thời không xung quanh nứt vỡ!
Mấy người Trần Quan Tử vẫn muốn ra tay, Lý Bán Tri phía bên cạnh đột nhiên nói: “Dừng tay lại!”
Trần Quan Tử nhìn về phía Lý Bán Tri, bà ấy lắc đầu: “Nghe lời thiếu chủ đi!”
Trần Quan Tử trầm mặc, thanh kiếm trong tay rung lên kịch liệt.
Đám kiếm tu phía sau lưng y cũng phẫn nộ không thôi, đúng là ức hiếp người quá đáng!
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên lấy ra một cái túi vải nhỏ của Tần Quan, hắn nhìn túi vải nhỏ trong tay, sau đó mở lòng bàn tay ra, túi vải nhỏ chậm rãi rơi trên mặt đất.