Trước một động phủ có một cô bé đang đánh lên trên cửa đá, phong ấn trên cửa đá rung lên rồi nứt ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan.
Thấy thế cô bé nhất thế hơi ngạc nhiên, vì thế cô bé lại đấm thêm một phát nữa.
Ầm!
Cửa đá lập tức vỡ tan.
Trong cửa đá là một hành lang sâu không thấy đáy.
Cô bé ôm tên nhóc màu trắng đi dọc theo hành lang, hai bên hành lang có vô số bùa chú màu máu.
Cô bé nhìn thoáng qua những bùa chú màu máu kia, sau đó chẳng thèm để tâm liếm kẹo hồ lô.
Mấy thứ xấu xa này chỉ khiến cô bé cảm thấy thân thiết hơn thôi.
Nhị Nha nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước một cánh cửa, toàn bộ cánh cửa này có một màu đỏ như máu, tựa như làm bằng máu tươi, vô cùng kỳ quái.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Cú đấm khiến cánh cửa màu máu rung động dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cũng không hoàn toàn vỡ tan.
Thấy cảnh này Nhị Nha hơi cau mày, lại đấm thêm phát nữa.
Oanh!
Cánh cửa kia lập tức biến thành tro bụi.
Cùng lúc đó những bùa chú màu máu bí ẩn ở xung quanh hành lang chợt bốc cháy rồi biến thành tro bụi.
Nhị Nha nhíu mày, hình như là phong ấn gì đó bị đánh vỡ.
“Ha ha…”
Lúc này có một tiếng cười to chợt vang lên từ sau cánh cửa: “Mười vạn năm! Mười vạn năm! Cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài rồi, ha ha…’
Ra ngoài?
Nhị Nha và Tiểu Bạch ở trước cửa nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
Lúc này dưới ánh nhìn của họ, một người đàn ông mặc trường bào màu đen chậm rãi bước ra, người đàn ông thân hình cao lớn, chỗ hai tay còn đang bị trói bởi dây xích màu đen, trên người tản ra lệ khí vô cùng mạnh tựa như một tay giết người.
Khi nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, người đàn ông cau mày: “Các ngươi là người phá phong ấn à?”
Nhị Nha gật đầu.
Trong mắt người đàn ông lộ vẻ nghi ngờ, ông ta quan sát Nhị Nha và Tiểu Bạch một lúc, cuối cùng ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, sau đó hơi ngạc nhiên nói: “Linh Tổ?”
Tiểu Bạch chớp mắt vung móng vuốt, trong tay xuất hiện một quả bom.
Sau khi xác nhận thân phận Linh Tổ của Tiểu Bạch người đàn ông lập tức bật cười, mới ra ngoài đã có một con Linh Tổ tự đưa mình tới, đây đúng là trời cao ban ơn mà.
Thấy người đàn ông cười to, Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, sau đó họ nhìn nhẫn không gian người đàn ông đeo trên tay.
Lúc này người đàn ông cười nhẹ nhàng với Tiểu Bạch: “Ngươi có muốn nhận ta làm chủ không?”
Nếu có thể được con Linh Tổ này nhận làm chủ nhân thì chắc chắn ông ta sẽ đổi đời từ nay.
Nghe thấy lời của người đàn ông, Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu.