Tịch Huyền nhếch môi: “Ta cũng lần đầu đến tinh tế xa xôi nên ta cũng không chắc”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không thể đi nhầm hướng được, nếu không chúng ta thật sự xong đời đấy”.
Tịch Huyền lại nghiêm túc xem lại lần nữa, sau đó nói: “Ta chắc chắn không có vấn đề gì”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Nói rồi hắn nhìn Tịch Huyền trước mặt, hôm nay Tịch Huyền không mặc chiếc áo bông nhỏ ngày hôm đó mà mặc một chiếc áo choàng nhung trắng như tuyết và một chiếc áo khoác màu trắng, như cảm thấy quá đơn điệu nên cô ấy thêu vài bông hoa mai vào cuối phần áo khoác, hoa đang lúc nở, yêu kiều khoe sắc.
Tóc bạc, áo trắng!
Diệp Quân khẽ nói: “Cảm ơn”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn gì cơ?”
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô”.
Tịch Huyền mỉm cười: “Đừng khách sáo thế chứ”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tịch Huyền cô nương, mạo muội của một câu, rốt cuộc năm đó cô và thư viện đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tịch Huyền im lặng một lúc mới khẽ giọng nói: “Sư phụ của ta muốn coi ta là cái lò nung”.
Nghe thế Diệp Quân nhíu mày.
Tịch Huyền nhún vai: “Ta tố giác với thư viện nhưng thư viện không quan tâm, thế là ta đã giết ông ta giống như ngươi giết một người vậy, lập tức vô số phiền phức ập đến
Ta không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ làm đến cùng nên đã giết cả thư viện”.
Cô ấy vừa nói vừa nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta làm vậy có đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất đúng”.
Tịch Huyền mỉm cười không nói gì. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Diệp Quân khẽ nói: “Sau đó người của tổng viện đến điều tra, hẳn là biết rõ chân tướng sự việc nhưng họ không minh oan cho cô mà ém chuyện này xuống, đúng không?”
Tịch Huyền gật đầu: “Đúng thế, đây là tin xấu với thư viện Quan Huyên, thế nên sau khi người của tổng viện đến, họ quyết định ém nhẹm chuyện này, sau đó đổ hết tội lên đầu ta”.
Cô ấy lắc đầu cười nói: “Thật ra rắc rối của hai chúng ta rất giống nhau. Sở dĩ ta giúp ngươi không chỉ bởi vì chúng ta là bạn, mà còn vì nguyên nhân này. Dù sao ta cũng là thích làm gì thì làm, đơn giản như thế thôi”.
Diệp Quân khẽ nói: “Sau khi ta rời khỏi Nam Châu mới nhận ra thế giới này phức tạp như vậy”.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân hắn cũng không ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này.
Tịch Huyền bỗng hỏi: “Nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có giết nhà họ An và chém Thiên Đạo không?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đương nhiên”.