Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, sau đó cười nói: “Huyết mạch đã thức tỉnh rồi à?”
Diệp An gật đầu: “Vâng”.
Kiếm Chủ Thanh Sam ngẫm nghĩ một lúc rồi búng ngón tay, một giọt máu lao vào giữa trán Diệp An.
Vèo!
Thoáng chốc một tia sáng màu đỏ như máu bùng phát trong người Diệp An, tia sáng màu lao lên trời dung nhập vào tầng mây, cả bầu trời bỗng chốc trở thành biển máu, cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức huyết mạch đáng sợ quá.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An hai mắt đỏ như máu, cười nói: “Ông đã thăng cấp cho sức mạnh huyết mạch của cháu, còn cuối cùng có thể đạt đến mức độ này thì phụ thuộc vào bản thân cháu”.
Diệp An siết chặt hai tay, chậm rãi áp chế tà khí và sát khí trong người, một lúc sau cô ấy nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cảm ơn”.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, cười nói: “Hình như cháu hơi bất mãn với ông phải không?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Không dám”.
Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Con bé này, là người nhà họ Dương, nếu có gì bất mãn thì cứ nói thẳng, ông nội cháu không phải là người hẹp hòi”.
Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, sau đó nói: “Giới Vực Tháp nói ông từng mặc kệ sự sống chết của cha, đến nỗi cha phải trải qua tình cảnh cực kỳ thảm, đây là thật sao?”
Tháp Giới Vực: “?”
Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt, sau đó xòe bàn tay ra, thoáng chốc tháp Giới Vực bay vào trong tay ông ấy.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn tháp Giới Vực trong tay, bình tĩnh nói: “Tháp này hơi lạc hậu, ông cải tạo lại giúp cháu, để cháu dùng thoải mái hơn”.
Ông ấy bỗng dùng ngón tay vẽ một đường, vô số kiếm quang rơi lên tháp Giới Vực.
Tháp Giới Vực đó bị kiếm quang bao vây, ông ấy dùng lực đạo rất tốt, mỗi một kiếm quang rơi trên đó cũng chỉ để lại một vết kiếm, nhưng lại không bị hư hại gì, ông ấy khống chế sức lực rất tốt.
Không lâu sau Diệp Quân và Diệp An nghe thấy từng tiếng gào thét thê lương.
Hai tỷ đệ đều lặng thinh không nói.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn hai tỷ đệ, cười nói: “Không sao cả, quá trình này hơi đau đớn, qua rồi sẽ ổn thôi”.
Nhưng tiếng gào thét đó lại càng lúc càng thảm thiết, đúng là khiến người ta nghe thôi cũng mất hồn.
Hai tỷ đệ đứng đó không dám động đậy…
Tiểu Tháp im lặng không nói.
Nhà các ngươi đúng thật là một gia đình chuyên gài bẫy các tháp.
Phải nói rằng tiếng hét chói tai kia thật sự khiến da đầu người ta tê dại.
Thật thê thảm.
Hai tỷ đệ Diệp Quân cũng bất động.
Diệp Quân hơi ngượng ngùng, người ông nội này hình như không phải người tốt.