Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Nhu chỉ lắc đầu không nói.

Diệp Quân bèn cười bảo: “Chúng ta đi ngủ đi”.

Hai cô gái tức thì đỏ mặt lên.

Diệp Quân kéo hai người nằm xuống giường, hắn nằm chính giữa, thật lòng mà nói, cảm giác ấy quá thoải mái.

Cảm giác này, người thường không cách nào hiểu được.

Từ Nhu dường như chưa thể thích ứng, muốn ngồi dậy, lại bị Diệp Quân kéo xuống: “Nằm yên nào”.

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.



Diệp Quân bảo: “Ta không làm bậy đâu”.

Từ Nhu do dự một chút rồi cũng chịu nằm xuống, song nàng ta vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.

Diệp Quân bỗng nói: “Ngày mai hai người cùng ta đến đế quốc Vĩnh Dạ chứ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Không đi”.

Diệp Quân nhìn sang, Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Hai chúng ta phải về Chân vũ trụ, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến với đám cường giả của Tuế Nguyệt trường hà”.

Diệp Quân gật đầu: “Chân vũ trụ quả thực rất cần hai người trở về chủ trì đại cục”.

Nói đến đây, hắn bỗng quay sang phía Từ Thụ: “Tiểu Thụ…”

Từ Thụ mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho bản thân và đứa nhỏ thật tốt”.

Diệp Quân đặt tay lên bụng Từ Thụ, Từ Thụ thoáng đỏ mặt, nhưng không ngăn cản hắn.

Nàng ta không phải hạng người thích ra vẻ, dù sao cũng đã là người của hắn, cho sờ một cái thì cũng có gì đâu?

Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt ve bụng Từ Thụ, cười bảo: “Thực ra ta cũng không thể ngờ mình sẽ được làm cha sớm như thế”.

Từ Thụ nhìn hắn: “Có thích không?”

Diệp Quân gật đầu: “Thích chứ”.

Từ Thụ mỉm cười, nhưng đột nhiên nàng ta lại trừng mắt với Diệp Quân một cái, bởi vì tay Diệp Quân đang dần di chuyển xuống dưới.

Thấy Diệp Quân không có ý định dừng lại, mặt Từ Thụ càng đỏ gắt hơn.

Lúc này, Từ Nhu bỗng lên tiếng: “Hai người tiếp tục đi! Ta sang phòng khác”.

Nói xong, nàng ta định đứng lên.

Từ Thụ trừng mắt với Diệp Quân một cái rồi vội vàng nháy mắt ra hiệu.

Diệp Quân kéo tay Từ Nhu lại, sắc mặt Từ Nhu vẫn bình lặng như nước, không nói lời nào.

Diệp Quân kéo Từ Nhu nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tâm sự chút đi! Lần này từ biệt, chẳng biết bao lâu nữa mới có dịp gặp lại”.

Từ Nhu trầm mặc một hồi mới chậm rãi đặt lưng xuống: “Ngươi có tin được chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tin”.

Từ Nhu nhìn hắn: “Vì sao?”

Diệp Quân nói: “Nếu ông ta có ý hại ta, ta tin rằng cô cô ta sẽ không chỉ trấn áp ông ta thôi đâu, càng không thể nào thả ông ta ra như thế”.

Từ Nhu trầm ngâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK