Nghe đề cập đến Thần Đạo, ánh mắt ông lão đột nhiên biến chuyển, trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng uy thế vô hình tràn ngập trong đại điện.
Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều rùng mình, sắc mặt nghiêm nghị, ông lão kia chỉ là một tia thần hồn, nhưng thực lực vẫn thật khủng bố, nếu còn đang ở thời kỳ đỉnh cao… thật không dám tưởng tượng.
Nhưng sau đó, ông lão chỉ khẽ lắc đầu, luồng uy thế mạnh mẽ kia lập tức tan biến, cảm giác bức bách khắp nơi cũng chầm chậm tan đi.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử cũng biết về Thần Đạo này?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết đôi chút”.
Ông lão cười nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Thượng Thanh Tông chúng ta đã bại thì cũng chẳng còn gì để nói. Diệp công tử, chuyện kiến thiết lại Thượng Thanh Tông xin nhờ cậu vậy”.
Nói đoạn, thân thể ông lão bỗng trở nên mờ ảo, ông lão nhìn ra ngoài điện, ngoài kia trời xanh mây trắng, đáy mắt tràn đầy nỗi niềm mong chờ cùng với tiếc nuối.
Tu đạo vô số năm tháng, cuối cùng vẫn hóa thành mây bay mà thôi, lòng còn không cam, tiếc nuối vô hạn.
Nhưng Đại Đạo cũng như đời người, có nhiều khi, dù không cam tâm cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông lão khe khẽ thở dài, sau đó từ từ biến mất.
Biến mất rồi!
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Quân cảm khái trong lòng, chỉ nhìn thực lực của ông lão này cũng có thể hình dung ra, Thượng Thanh Tông ấy cũng từng huy hoàng vô cùng, nhưng nay…
Không biết trong tương lai, thư viện Quan Huyên liệu có thể rơi vào tình thế như vậy chăng.
Diệp Quân thở dài, tuy cũng bùi ngùi xúc động nhưng cũng biết không nên nghĩ nhiều, mỗi thế hệ nên làm việc của mình thôi, còn về tương lai của vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ có lo lắng cũng đâu ích gì.
Dẹp bỏ tâm tư, Diệp Quân nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Nam Cung Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người rời khỏi đó.
Ra khỏi đại điện, cả hai đều vui mừng mỉm cười, hôm nay, hai người đều thu được lợi ích không nhỏ.
Nam Cung Tuyết trộm liếc Diệp Quân, miệng tủm tỉm cười, chẳng biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân cũng rất vui vẻ, lúc này hắn đang rất muốn đi chế luyện thử một Thượng Cổ Thần Khôi.
Mục tiêu của hắn là chế luyện ra một con rối thần cấp bậc Đại Đế.
Đi một lát, Diệp Quân lại phát hiện, người đàn ông trước còn đang bị kiếm quang của cô cô hắn ghim chặt đã không thấy đâu.
Hắn nghi hoặc, lẽ nào người kia bị giết rồi?
Mặc dù thế, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Nam Cung Tuyết đi ra bên ngoài.
Khi hai người ngang qua lôi khu, Diệp Quân đột ngột nhìn về phía đó, bên trong lôi khu, mấy người kia vẫn còn đang chống chọi với trận pháp, thấy Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết đi ra, sắc mặt cả đám lập tức thay đổi, một người vội kêu lên: “Hai vị, xin hãy giúp đỡ một tay, nếu có thể cứu giúp, bọn ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Diệp Quân liếc nhìn bọn họ, sắc mặt đám người này đã trắng bệch như giấy, vô cùng suy yếu, coi như đã rơi vào trạng thái gần kiệt lực, nếu còn tiếp tục chống cự mà không có người ngoài hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ chống chọi được nửa khắc là tất cả sẽ phải vùi thân ở lôi khu này.