Người đàn ông chợt hỏi: “Có rượu không?”
Diệp Quân vội lấy bình rượu mang từ hệ Ngân Hà tới đưa cho người đàn ông, rượu này hắn còn chưa uống, nhưng dù sao hắn cũng nghe nói đây là rượu hảo hạng nhất của hệ Ngân Hà, những người thích thể hiện đều thích nó.
Người đàn ông mở nắp bình ra ngửi sau đó hơi nhíu mày: “Sao rượu này lại có mùi tương thế nhỉ?”
Vị xì dầu!
Diệp Quân cười nói: “Đây là điểm đặc sắc của loại rượu này, tiền bối nếm thử xem hương vị thế nào?”
Người đàn ông gật đầu, sau đó uống một ngụm, một lúc lâu sau đó, ông ta bật cười: “Tuy là rượu bình thường nhưng lại có hương vị đặc biệt, được đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối thích là tốt rồi”.
Người đàn ông uống một ngụm lớn, sau đó ông ta nhìn Diệp Quân: “Thả kiếm ý của ngươi ra xem”.
Diệp Quân vội thả một tia kiếm ý vô địch ra.
Người đàn ông chắp ngón tay chỉ một cái.
Kiếm quang chợt loé lên.
Ầm!
Kiếm ý vô địch kia ầm ầm vỡ tan.
Nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, hắn nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông bình tĩnh nói: “Có biết vì sao kiếm ý của ngươi yếu ớt thế không?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Ta quá yếu, tiền bối quá mạnh”.
Người đàn ông cười nói: “Ngươi vừa nói nhảm đấy”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý bay ra từ trong lòng bàn tay ông ta: “Ngươi thử xem”.
Diệp Quân nhìn tia kiếm ý kia, lập tức rút kiếm chém một phát.
Dùng hết toàn lực!
Ầm!
Sau một tiếng nổ, một tia kiếm quang bộc phát, nhưng kiếm ý của người đàn ông kia lại không chút tổn hao nào.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.
“Lòng tin không kiên định!”
Lúc này, người đàn ông ở phía xa cất lời: “Kiếm đạo của ngươi đã lập ý, nhưng ý này của ngươi không đủ kiên định, ý không kiên định, kiếm ý cũng không đủ thuần tuý, kiếm tu chúng ta có ba quá trình quan trọng, thứ nhất là quá trình chọn kiếm, lựa chọn kiếm, vì sao phải lựa chọn kiếm? Điều này rất quan trọng, chỉ có sự nhiệt tình và yêu thích chân chính mới có thể giúp chúng ta phấn đấu cả đời”.
Nói đến đây, ông ta uống một ngụm rượu, sau đó nói tiếp: “Thứ hai là lập ý, lập ý là gì? Nói một cách đơn giản thì là lập ra một mục tiêu kiếm đạo, lập ý có lớn có nhỏ, nhưng không thể không có, nếu không có thì chẳng khác nào một cái xác biết đi, sống được ngày nào hay ngày đó, khó có được thành tựu”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Lập ý của ngươi là kiếm đạo vô địch, nhưng ta không cảm nhận được bất cứ sự vô địch nào trong kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân im lặng.