Không đỡ được!
Kiếm hạ xuống.
Bùm!
Một khoảng kiếm quang bộc phát, trong nháy mắt, màn sáng vạn trượng vỡ tan, sức mạnh cường đại chém mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu thành mảnh vụn.
Uy lực của nhát kiếm này cực kỳ đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đang lùi lại đều trở nên cực kỳ khó coi, uy lực kiếm này của Diệp Quân đã mạnh hơn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, huyết mạch của Diệp Quân không cạn kiệt mà bọn họ đã cạn kiệt trước.
Sau một kiếm phá tan màn sáng vạn trượng ấy, Diệp Quân thừa thế tiến lên, người hắn rung lên, hóa thành một kiếm quang xông tới.
Nhóm người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, có người lùi lại, người đàn ông áo xanh bỗng nói: “Hắn sắp bị huyết mạch phản phệ rồi…”
Mọi người nhìn người đàn ông áo xanh với ánh mắt không mấy thân thiện, mẹ kiếp, ngươi do Diệp Quân phái tới đúng không?
Bọn họ không có thời gian để ý đến người đàn ông áo xanh nữa, bởi vì Diệp Quân đã tới trước mặt.
Người đàn ông trung niên cầm đầu hô lên: “Phòng thủ”.
Mọi người lại ra tay lần nữa, lại một tấn khiên huyền khí vạn trượng chắn trước mặt mọi người, nhưng sau khi Diệp Quân chém nhát kiếm này xuống, khiên huyền khí vạn trượng vỡ tan, mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu đều bị tiêu diệt.
Uy lực nhát kiếm này còn mạnh hơn nhát trước!
Một ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên trầm giọng bảo: “Trên người tên này có hai thần vật, hai thần vật này không ngừng cung cấp huyền khí và điều trị thương thế cho hắn, nếu tiếp tục đánh, có thể hắn sẽ đột phá, một khi hắn đột phá, đến lúc đó chúng ta…”
Nói tới đây ông ta không nói tiếp nữa.
Nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng!
Nếu đánh tiếp, Diệp Quân bất chợt đột phá, đến lúc đó có thể bọn họ đều phải chết.
Mà lúc này, người đàn ông áo xanh kia lại nói: “Nếu hôm nay không giết hắn, có thể hắn sẽ vì chiến đấu mà đột phá, về sau chỉ e…”
Nghe lời người đàn ông áo xanh nói, mọi người đều im lặng.
Nếu bây giờ không giết Diệp Quân, sau này có thể hắn sẽ đột phá, đến lúc đó…
Lúc này, tất cả mọi người đều hơi băn khoăn.
Người đàn ông trung niên cầm đầu dường như cảm nhận được điều gì, ông ta ngẩng phắt đầu lên, giây tiếp theo, trong mắt ông ta hiện lên vẻ hưng phấn: “Người của chúng ta tới rồi!”
Ông lão ở bên cạnh nói: “Bao lâu?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Nửa khắc!’
Nửa khắc!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm!
Nếu chỉ nửa khắc thì còn được, nếu hơn một canh giờ thì sẽ thực sự đau đầu đấy.