Tiểu Tịnh!
Diệp Quân gật đầu: “Lần này may nhờ có Tiểu Tịnh cô cô, nếu không chắc con đã lành ít dữ nhiều rồi”.
Tiểu Tịnh cười: “Giao đấu với bốn thần tướng kia, con cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Rất mạnh”.
Phải công nhận rằng thật sự rất mạnh!
Cho dù hắn đã dùng hết con át chủ bài thì vẫn không đánh bại được tứ đại thần tướng ấy.
Tiểu Tịnh cười: “Con làm được như vậy là đã rất giỏi rồi”.
Diệp Quân như nghĩ tới gì đó bèn vội hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, phía tỷ tỷ của con…”
Tiểu Tịnh đáp: “Yên tâm đi, họ an toàn hơn con nhiều”.
Nói rồi bà nhìn xung quanh: “Lần này Chúng Thần Điện đến có lẽ không chỉ có tứ đại thần tướng thôi đâu”.
Diệp Quân nói: “Con trị thương trước đã”.
Nói xong hắn đi vào Tiểu Tháp.
Bởi vì có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, vì thế không bao lâu vết thương trên người hắn đã hoàn toàn bình phục.
Sau khi hoàn toàn hồi phục vết thương, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp.
Bên ngoài.
Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi cười: “Chơi lớn một lần, có dám không?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Chơi lớn thế nào ạ?”
Tiểu Tịnh nháy mắt: “Đến Quá Khứ Tông!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Tịnh cười nửa miệng: “Sợ à?”
Diệp Quân lập tức nghiêm mặt: “Có Tiểu Tịnh cô cô ở đây, con sợ cái gì? Chơi luôn”.
Khóe miệng Tiểu Tịnh hơi nhếch lên: “Đi!”
Nói xong bà xoay người phất tay áo.
Phụt!
Thời không trước mặt bà tách ra, sau đó bà đưa Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà.
Hai người đi ngược dòng Tuế Nguyệt.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, trong lòng hơi sốc, bởi vì hắn phát hiện thực lực của cô cô này cũng rất đáng sợ.
Ngược dòng Tuế Nguyệt đơn giản như uống nước vậy!
Cô cô của hắn không có ai là tầm thường hết!
Cứ thế, hai cô cháu ngược dòng Tuế Nguyệt mà đi.
Diệp Quân hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, chỉ có hai chúng ta thôi ạ?”
Tiểu Tịnh gật đầu: “Chỉ có hai chúng ta thôi”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Sợ à?”