Dù sao, bây giờ sự việc đã vô cùng ồn ào, vô số con mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!
Nhưng Diệp Quân thì khác!
Bọn họ đối phó với Diệp Quân là chuyện hiển nhiên! Phải biết rằng, Diệp Quân đã giết hai Chân Long của bọn họ!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Lạc Chiêu Kỳ: “Nói xong chưa?”
Lạc Chiêu Kỳ khẽ than rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai là sư phụ muốn ta chuyển lời xin lỗi đến ngươi. Là viện trưởng thư viện, vào lúc then chốt không thể đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi, là bà ấy…”
“Không cần nữa!”
Diệp Quân bỗng lắc đầu, sau đó đi vào trong Tiên Bảo Các!
Lạc Chiêu Kỳ đứng đó trầm mặc.
Lúc này, Triệu Tố bỗng xuất hiện.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn bà ấy, khẽ nói: “Sư phụ…”
Triệu Tố nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ oán hận!”
Lạc Chiêu Kỳ lắc đầu: “Lần này hắn đi Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long điên cuồng đối phó, giết một mạch hai con Chân Long, chắc chắn tộc Chân Long sẽ không bỏ qua đâu! Đây là huyết thù!”
Sau một thoáng im lặng, Triệu Tố khẽ nói: “Cuộc tỷ võ lần này gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn tới thư viện, danh tiếng gây dựng bao nhiêu năm qua đã bị huỷ hoại hết rồi!”
Lạc Chiêu Kỳ im lặng.
Ảnh hưởng của việc lần này thật sự vô cùng ác liệt!
Triệu Tố tự cười mỉa: “Vừa nãy, tấu chương ta trình cho tổng viện thư viện Quan Huyên đã bị gửi trả về rồi!”
Lạc Chiêu Kỳ nhíu chặt mày: “Tộc Chân Long làm sao?”
Triệu Tố gật đầu.
Sắc mặt Lạc Chiêu Kỳ nặng nề: “Chúng ta cáo ngự trạng đi!”
Triệu Tố khẽ lắc đầu: “Chỉ cần chúng ta dám rời khỏi thượng giới thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi thế gian mà thần không hay quỷ không biết!”
Vẻ mặt Lạc Chiêu Kỳ trở nên khó coi vô cùng!
Cô ta biết, việc này hoàn toàn có khả năng!
Một viện trưởng thư viện thượng giới nhỏ nhoi đâu có đáng để tổng viện xem trọng.
Cáo ngự trạng?
Ngây thơ quá!
Triệu Tố nhìn về hướng Tiên Bảo Các, khẽ nói: “Xin lỗi, ta cũng lực bất tòng tâm!”
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Không phải mọi bất công đều có thể được chính nghĩa bảo vệ.