Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nương theo ánh sáng nhạt tản ra từ trong đá Nữ Oa, Tô Tử thấy rõ con vật khổng lồ kia, sắc mặt cô ấy thoáng chốc tái mét.

Hổ!

Là một con hổ khổng lồ!

Con hổ kia cũng không chú ý vào Tô Tử và Diệp Quân mà chỉ nhìn chằm chằm vào viên đá Nữ Oa, rõ ràng nó bị thu hút bởi linh lực mà đá Nữ Oa tản ra.

Nhìn thấy con vật khổng lồ xuất hiện trước mặt, Tô Tử run rẩy, nhưng cô ấy vẫn lấy can đảm đứng dậy, cô ấy chắn trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm con hổ kia. Lúc này, con hổ đột nhiên nhảy lên, nhào tới chỗ Tô Tử và Diệp Quân.

Tô Tử không chống lại mà xoay người ôm lấy Diệp Quân.

Ầm!



Lúc này, một tiếng động vang lên, sau đó con hổ kia bay thẳng đến chỗ cách đó mười mấy mét!

Giữa chân mày con hổ có một lỗ máu.

Tô Tử ngẩn người, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã mở mắt ra.

Tô Tử nhất thời vô cùng mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía đá Nữ Oa trước ngực, cũng may có thứ này ở đây, nếu không hôm nay e rằng hắn và Tô Tử đã phải chết trong tay con hổ này rồi.

Diệp Quân nhìn Tô Tử trước mặt, nét mặt cô ấy tái nhợt, trên mặt còn có hai vết máu, nhưng lúc này, cô ấy lại đang cười.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chúng ta còn sống!”

Tô Tử vội gật đầu, cười nói: “Đúng vậy!”

Nói xong, nước mắt của cô ấy lập tức tuôn rơi.

Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tử nắm chặt lấy tay Diệp Quân, lắc đầu không nói gì.

Diệp Quân cười hỏi: “Không vui à?”

Tô Tử lắc đầu: “Rất vui”.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tô Tử chợt nói tiếp: “Lúc ở trên máy bay, chắc là anh đau đớn lắm?”

Diệp Quân cười khẽ: “Đều đã qua rồi!”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì, cô ấy nhẹ nhàng ôm Diệp Quân vào lòng.

Diệp Quân hỏi: “Có thể liên lạc với bên ngoài không?”

Tô Tử lắc đầu: “Không có tín hiệu!”

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía xa: “Bên kia có một ngọn núi nhỏ, đợi khi trời sáng chúng ta sẽ đi tới đỉnh núi, có lẽ sẽ có tín hiệu!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Giọng nói rất yếu ớt.

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Mệt lắm sao?”

Diệp Quân gật đầu, lúc này hắn đang rất mệt, vì sức mạnh bí ẩn trước đó thật sự quá kinh khủng.

Hơn nữa bây giờ hắn còn không giống trước kia, hoàn toàn không có thân thể và tu vi, vì thế tình trạng của hắn lúc này đang rất tệ.

Mà khi nãy hắn còn cố ra tay, có thể nói là thương lại chồng thêm thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK