Ông lão trầm giọng nói: “Diệp công tử, phiến cậu đợi một chút!”
Nói rồi, ông ta quay người biến mất.
Một khắc sau.
Tất cả cường giả và trưởng lão của phúc địa Linh Hư đều tập trung ở thần điện Linh Hư. Người dẫn đầu là tông chủ Trương Vân Thiên của phúc địa Linh Hư, bên tay phải ông ấy chính là Đại trưởng lão khi xưa đã tới Trung Thổ Thần Châu với Trương Long Hổ!
Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Diệp Quân tới rồi!”
Nói thẳng vấn đề chính!
Trong điện, mọi người nhìn nhau!
Lúc này, một ông lão đứng bên dưới lên tiếng: “Người này với người mang thiên mệnh như nước với lửa, nếu chúng ta qua lại thân thiết với cậu ta thì sẽ đắc tội với người mang thiên mệnh, nếu đắc tội với người mang thiên mệnh thì phúc địa Linh Hư chúng ta sẽ rơi vào nguy cơ muôn đời không ngóc đầu lại được!”
Một người đàn ông trung niên khác cũng khẽ gật đầu: “Cả vũ trụ Quan Huyên bây giờ đều đang chọn phe, Tiên Bảo Các, Vị Lai Tông, Ngân Hà Tông, đến cả Đại Võ Tông của thư viện cũng đều đã chọn đứng về phía người mang thiên mệnh. Lúc này, chúng ta nên phủi sạch quan hệ với người này, tránh rước họa cho phúc địa Linh Hư chúng ta!”
Lại có một ông lão khác đứng ra: “Tuy người này có thiên phú phi phàm, nhưng không thể sánh được với người mang thiên mệnh. Lần này, rõ ràng thư viện muốn dùng hắn làm bàn đạp để làm phông nền cho người mang thiên mệnh! Thế nên, chúng ta không nên có bất kỳ qua lại gì với người này, tránh để người mang thiên mệnh chèn ép, trả thù phúc địa Linh Hư chúng ta”.
Những trưởng lão khác cũng lần lượt đứng ra, biểu thị đồng ý!
Trương Vân Thiên bỗng nhìn Đại trưởng lão đứng bên: “Đại trưởng lão, ông đã từng gặp người này, ông thấy thế nào?”
Sau một lúc im lặng, Đại trưởng lão nói: “Người này thiên phú yêu nghiệt, tâm tính rất tốt, làm người nhân hậu, có thể làm việc lớn!”
Nói rồi, ông ta đứng lên: “Ta đích thân đi đón cậu ấy!”
Mọi người đều kinh ngạc!
Dưới núi Linh Hư.
Diệp Quân nhìn về phía xa, thấy một già một trẻ đi tới.
Người tới chính là Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ.
Nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân mỉm cười.
Trương Long Hổ vẫy tay từ xa, cười nói lớn: “Diệp huynh! huynh đến thật rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Ta đã nói sẽ tới thăm mà!”
Hắn ngừng lại rồi nói tiếp: “Không phiền mọi người chứ?”
Đại trưởng lão lắc đầu, bất mãn nói: “Ngươi nói gì vậy! Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân và Trương Long Hổ vào trong núi.
Trên đường đi, Đại trưởng lão cười nói: “Diệp công tử đến để thăm quan hay là…”
Diệp Quân nói thẳng: “Ta có thể nhờ phúc địa Linh Hư giúp đỡ không?”
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, không nói gì, hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Diệp Quân.