Chớp mắt, Diệp Quân đã bị một luồng sức mạnh khủng bố đánh ra xa nghìn trượng, sau cùng đập mạnh xuống đất!
Mặt đất nứt toác!
Người đàn ông trung niên kia nhíu mày, vì ông ta phát hiện kiếm của Diệp Quân đã phá sức mạnh của ông ta, nhưng dư chấn sức mạnh của ông ta không phải thứ Diệp Quân có thể chống đối được.
Diệp Quân bò dậy, toàn thân đầy máu, hắn lấy Tiểu Tháp ra, run giọng nói: “Tháp gia, ngươi xem, bọn họ ức hiếp người khác! Ngươi đánh bọn họ đi!”
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: “Ta chỉ là một vật phụ trợ thôi, thật sự không giỏi đánh nhau!”
Diệp Quân đơ mặt ra.
Lúc này, người đàn ông trung niên đã xông về phía trước, đánh một quyền tới chỗ Diệp Quân.
Sắc mặt Diệp Quân biến đổi, hắn vội giơ kiếm lên chém!
Rầm!
Diệp Quân lại bị đánh bay, lần này bay những mấy nghìn trượng!
Vừa đáp đất, thân xác của hắn đã nứt toạc, máu tươi đầm đìa!
Diệp Quân bò dậy, ngẩng đầu nhìn trời cao: “Cha ơi?”
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Sau khi ngươi nâng cảnh giới, cảnh giới của ông ta không hề cao hơn ngươi mười cấp!”
Diệp Quân: “…”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên định tiếp tục ra tay, Diệp Quân vội nhìn kiếm Hành Đạo: “Cô cô ơi?”
Không trả lời!
Diệp Quân ngơ ngác.
Tiêu rồi!
Toi đời rồi!
Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn trời cao vời vợi, quát lên: “Ông nội, từ đời của con, nếu có con cái đều sẽ mang họ Dương, cháu chắt của con cũng mang họ Dương, con là người nhà họ Dương…”
Phía xa, Đại Đế kia nhíu mày: “Gọi cha còn không được mà còn gọi ông nội…”
Ông ta chưa dứt lời…
Ong!
Một tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên trời xanh, ngay sau đó, một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Kiếm quang tản đi, một người đàn ông mặc áo xanh chậm ra bước ra.
Người đàn ông mặc áo xanh cười lớn: “Cháu trai ngoan, ông nội tới rồi đây!”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”