Sự tham lam và ý đồ riêng này thường làm mù quáng tâm trí của họ.
Cô gái lại nói: “Tộc Tu La có thể ngư ông đắc lợi”.
Tu La Tiêu do dự, sau đó lo lắng nói: “Học sĩ tối thượng thì sao?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Yên tâm, cô ta sẽ không vì một người ngoài mà liều chết với tộc Tu La, bởi vì không đáng cũng không có lý do gì. Hơn nữa nếu cô ta thật sự làm như vậy, cũng sẽ khiến lòng người của nền văn minh Tu La nguội lạnh”.
Tu La Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng đúng”.
Sở dĩ học sĩ tối thượng được người dân của nền văn minh Tu La tôn kính là bởi vì mọi việc cô ta làm đều vì lợi ích của nền văn minh Tu La. Nếu cô ta thực sự giúp đỡ người ngoài thì địa vị và uy tín của cô ta trong lòng người dân nền văn minh Tu La sẽ giảm đi rất nhiều, tổn thất nghiêm trọng.
Ở phía xa, cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Sắc mặt cô gái bình tĩnh, ánh mắt không hề gợn sóng.
…
Trong hư không.
Diệp Quân vẫn đang chiến đấu với ông lão áo trường bào.
Lúc này, trận chiến giữa hai người đã bước vào giai đoạn ác liệt, toàn bộ hư không đã bị phá vỡ vô số lần.
Ông lão áo trường bào cũng điên tiết, bởi vì đối với ông ta mà nói, bị một người mới đạt tới cảnh giới hai phần thần tính đả thương đúng là xấu hổ và nhục nhã!
Tuy nhiên, càng chiến đấu ông ta càng kinh hãi, bởi vì ông ta phát hiện ra rằng thực lực cận chiến của kiếm tu trẻ trước mặt quá đáng sợ.
Ý thức chiến đấu!
Ý thức chiến đấu của kiếm tu trẻ tuổi này thực sự đã áp chế ông ta!
Thiếu niên này mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể có ý thức chiến đấu đáng sợ như vậy?
Ông lão áo trường bào vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Điều đáng sợ nhất là tốc độ tự khôi phục của người này, tốc độ tự khôi phục này quả thực rất biến thái, một khi vết thương xuất hiện, không bao lâu sau đã có thể tự chữa lành.
Ông ta đánh không nhanh bằng tốc độ khôi phục của đối phương!
Vậy thì đánh kiểu gì?
Đánh đến bây giờ, ông lão áo trường bào mới biết mình không làm gì được kiếm tu trẻ tuổi trước mặt, không chỉ vậy, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì tính mạng của ông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, nếu cứ kéo dài thì không có lợi cho ông ta.
Nghĩ đến đây, sau khi đẩy lùi Diệp Quân về phía sau, ông lão áo trường bào không tấn công nữa mà lấy ra một lá bùa đen rồi nghiền nát nó.
Bụp!
Lá bùa hóa thành ngọn lửa phóng lên trời, chìm vào chỗ sâu nhất trong hư không. Ở đằng xa, Diệp Quân nhìn thấy cảnh này bỗng nhướng mày, lão già này đang muốn gọi người sao?
Ông lão áo trường bào nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này ông ta rất nhếch nhác, khắp người đều là vết kiếm, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ áo trường bào. . Ngôn Tình Sủng
Ngược lại, Diệp Quân mặc dù cũng bị thương, nhưng hắn khôi phục rất nhanh, so sánh thì ông ta nhếch nhác hơn nhiều.
Diệp Quân bỗng nhiên cười nói: “Tiếp nào”.