…
Trong lúc Diệp Quân đang vất vả tu luyện, trong một tinh không không biết tên, có một người phụ nữ chậm rãi bước đi. Người phụ nữ có mái tóc dài xoã xuống, mặc váy trắng, ánh mắt lạnh như băng, không chứa đựng chút cảm xúc nào!
Trong tay phải bà ấy cầm một người gỗ nhỏ.
Lúc này, bà ấy chợt dừng bước, cách chỗ bà ấy chục nghìn trước có một kiếm tu mặc trường bào màu trắng!
Tiêu Dao Kiếm Tu!
Tiêu Dao Kiếm Tu chậm rãi xoay người, ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng, cười khẽ: “Chiến đấu được rồi chứ?”
Thiên Mệnh Váy Trắng bình tĩnh đáp: “Được rồi!”
Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu: “Nơi này nằm ở biên giới vũ trụ, vô tận vô biên, rất phù hợp để đánh một trận!”
Dứt lời, ông ấy lập tức muốn ra tay, nhưng lúc này, Thiên Mệnh Váy Trắng chợt nói: “Đợi đã!”
Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng với vẻ khó hiểu.
Thiên Mệnh Váy Trắng chậm rãi nhắm mắt, một lát sau, bà ấy cất người gỗ nhỏ đi, sau đó vung tay áo, quát lên: “Dương Diệp, đi ra đây!”
Vụt!
Thời không vỡ tan, ở cuối đường hầm thời không thấp thoáng nhìn thấy một người đàn ông mặc áo xanh.
Lúc này, người đàn ông bước một bước về phía trước, đi thẳng tới chỗ cách người phụ nữ váy trắng khoảng nghìn trượng.
Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, như nhìn thấy điều gì, ông ấy cười to: “Cuối cùng nhi tử của ta cũng leo được tới cấp bậc kia rồi!”
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không phải hai người vẫn luôn đi tìm chết à?’
Sau đó, bà ấy đi về phía hai người: “Thế thì hôm nay, hai người chịu chết đi!”
Dứt lời, bà ấy mở lòng bàn tay, quát to: “Kiếm đến!”
Oanh!
Trong nháy mắt, hàng tỉ ánh sao biến mất, vô số tinh hà vũ trụ vỡ tan tành, sau lưng bà ấy có muôn vàn Đại đạo đang bốc cháy, đang sụp đổ…
Ong!
Lúc này, một thanh kiếm bay vào tay bà ấy!
Kiếm Thanh Huyên!
Thanh Nhi!
Diệp Huyên!
Khi bà ấy cầm lấy thanh kiếm, hàng tỉ vũ trụ tinh hà lập tức sống lại…
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt lạnh như băng: “Chết đi!”
Sau đó, bà ấy biến mất khỏi chỗ vừa đứng.