Trong tích tắc, Ngao Hám kia bị đánh văng ra mười mấy trượng, còn chỗ gã vừa đứng thì xuất hiện một hố sâu mấy chục trượng.
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ!
Ngao Hám nhìn thân thể cháy đen của mình, sau đó kinh hãi hét lên với Tả Phu: “Ngươi là thuật sư trong truyền thuyết!”
Thuật sư!
Là một danh xưng vừa cổ xưa vừa thần bí!
Nghe nói, cường giả ở cấp bậc này dễ dàng điều động sức mạnh vạn pháp vạn vật trong thiên địa, ghê gớm hơn là, thậm chí có thể đánh rơi sức mạnh pháp tắc của một nơi, cực kỳ khiếp người!
Lúc này, đám người Triệu Tố ngồi trên đài quan chiến không thể ngồi yên được nữa rồi!
Thuật sư!
Bọn họ cũng không ngờ, lần này Vân Châu lại xuất hiện một thuật sư!
Diệp Quân nhìn Tả Phu, cũng thấy hơi bất ngờ. Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn hạ bộ của Tả Phu.
Thấy vậy, Tả Phu vội nói: “Ta không đánh với ngươi!”
Nói rồi, y hơi ngập ngợ, lại nói: “Không phải là ngươi không mạnh, mà là… Tóm lại, ta không muốn đánh với ngươi đâu!”
Diệp Quân: “…”
…
Cú đá của Diệp Quân đúng là khiến người ta đau đầu.
Hắn có thể thất bại vô số lần nhưng chỉ cần trúng một lần thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nơi đó ngay cả yêu thú cũng không đỡ nổi, huống gì con người?
Đúng lúc này, An Mục bỗng nói: “Hai người các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên!
Vừa nói thế, xung quanh lập tức náo động.
Một đánh hai!
Lúc này mọi người ở Thanh Châu đều nghe thấy lời An Mục nói, nghe thế mọi người đều sôi sục!
Một đánh hai!
Tự tin như thế!
Bá đạo như thế!
Người Thanh Châu là vậy đấy!
Mãi đỉnh!
Trên đài quan sát, Viên Cổ vuốt râu nói: “Tốt, tốt, tốt lắm”.
Nói liên tục tận ba chữ tốt!
Đã đi trên con đường võ thuật cần phải có chí khí như vậy.
Triệu Tố nhìn An Mục mỉm cười: “Đúng là bá đạo”.
Bên dưới, Diệp Quân nhìn An Mục, sau đó nhìn Tả Phu: “Ta cho ngươi năm vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.