Đây là chuyện không thể chấp nhận được với nàng ta.
Nàng ta vẫn thích cảm giác có thể tuỳ ý bắt nạt Diệp Quân như trước đây hơn!
Dù là chuyện kia, nàng ta cũng thích nằm ở trên, không thích nằm ở dưới.
Quyền chủ động phải nằm trong tay nàng ta!
Từ Kính nhanh chóng biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà rộng lớn.
…
Võ Tông, thời đại cũ.
Diệp Quân vẫn còn đang tu luyện trong Tiểu Tháp, mỗi ngày ngoài tĩnh ngộ tu tâm thì hắn chỉ đọc sách, đọc những quyển thần tịch mà Thần Nhất để lại.
Những thần tịch này không chỉ có rất nhiều biện pháp tu luyện mà còn ghi chép lại một vài thuật thần thông cổ xưa, đều là thần thông và bí pháp của thời đại cũ, đặc biệt là thuật thần pháp, cực kỳ mạnh mẽ, khiến Diệp Quân không khỏi muốn thăm dò nghiên cứu, nhưng hắn không học nó.
Hắn không muốn phân tán quá nhiều sự chú ý của bản thân, đối với hắn hiện tại, tập trung tu luyện kiếm đạo mới là việc đúng đắn nhất.
Mà trong những cổ tịch Thần Nhất để là có một quyển màu đen là bí ẩn nhất, không chỉ Diệp Quân xem không hiểu chữ viết trong quyển cổ tịch này mà ngay cả Mộc Nguyên cũng không hiểu, hơn nữa thần thức cũng không thể tiến vào bên trong, rất bí ẩn.
Diệp Quân và Mộc Nguyên cùng nghiên cứu một lúc lâu vẫn không nghiên cứu ra được manh mối gì.
Hai người im lặng nhìn cổ tịch màu đen trước mắt.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đây là nhật ký mà chủ nhân viết”.
Hai người đều sửng sốt.
Giọng nói của thần đồ!
Lúc trước thần đồ bị linh của thần ấn thu phục, nhưng sau khi tiến vào Tiểu Tháp nó lại khác với thần ấn, nó vẫn luôn rất khiêm tốn yên phận. Dù sau đó linh của thần ấn rời đi muốn đưa nó theo, nó cũng không đi cùng.
Không phải nó trung thành với Diệp Quân hay thế nào, nó chỉ thích thế giới trong Tiểu Tháp này thôi.
Nơi này không chỉ có thời gian khác với bên ngoài mà còn có rất nhiều linh khí Tổ Nguyên, đây thật sự là một thiên đường tu luyện.
Ở lại đây, cái gì cũng có!
Vì thế khi linh của thần ấn chọn nữ phu tử, nó cảm thấy rất khó hiểu.
Nơi này tốt như thế, rời đi làm gì?
Hơn nữa chủ nhân mới này còn rất dễ tính, bình thường cũng không quan tâm đến chúng nó, đặc biệt là khi nó hấp thu Tổ Nguyên, chủ nhân mới cũng không ngăn cản, rất rộng rãi cho nó hấp thu.
Vì thế nó rất không hiểu vì sao linh của thần ấn không ở lại đây để phát triển.
Diệp Quân chợt nói: “Thần đồ, ngươi nói đây là nhật ký do Thần Nhất tiền bối viết à?”
Thần Đồ đáp: “Đúng thế, quyển nhật ký này có liên quan đến lai lịch của chủ nhân”.
Diệp Quân nhíu mày; “Lai lịch của Thần Nhất?”
Thần đồ đáp: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ấy còn có lai lịch gì à?”
Thần đồ nói: “Chủ nhân cũng đâu phải sinh ra từ tảng đá…”