Ông ta không có sức đánh trả ư?
Sao lại thế được?
Ông ta tìm cách vận sức nhưng chỉ thành ra vô dụng, sức mạnh đang đè lên người vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, làm ông ta căn bản không đấu lại nổi.
Thần Hạo hoàn toàn mê mang.
Đặc biệt là Thần Khởi, vừa thấy tổ tiên nhà mình quỳ xuống thì liền biết mình xong đời rồi.
nhà họ Thần cũng tiêu tùng rồi.
Các yêu vương bên khu vực Cổ Hoang kia cũng hóa đá tại chỗ.
Không ai ngờ người phụ nữ váy trắng lại mạnh đến vậy.
Thần Hạo tuy chỉ là một cái bóng nhưng rõ ràng là bán bộ chín phần thần tính.
Làm sao mà không có sức đánh trả thế này?
Chẳng lẽ…
Không biết nghĩ tới gì mà Cự Mang và những người khác tái cả mặt.
Thần Hạo ngẩng đầu hỏi người phụ nữ đầy khó tin: “Bà là ai?”
Bà ấy không để ý, chỉ hỏi Diệp Quân: “Tiểu tử, nhà họ Thần ở đâu? Chỉ chỗ cho cô cô”.
Nhà họ Thần ở đâu?
Ai nấy đều không hiểu bà ấy muốn làm gì.
Diệp Quân liếc nhìn Trấn Thiên. Gã vươn tay về bên phải: “Cách đây triệu dặm…”
Người phụ nữ gật đầu, khép ngón tay lại, gọi một thanh kiếm bay ra.
Ai nấy đều không hiểu gì.
Ở Thần giới.
Một thanh kiếm giáng xuống.
Ầm!
Toàn bộ Thần giới hóa thành tro.
Những người khác còn đang rơi vào nghi hoặc thì cảm nhận được gì đó. Thần Khởi kinh hoàng lên tiếng: “Bà… bà…”
Trấn Thiên cũng cảm nhận được, nhìn bà ấy đầy kinh hoàng.
Xóa sổ hà họ Thần chỉ trong một kiếm?
Chín phần thần tính!
Má ơi!
Chắc chắn là đại lão chín phần thần tính!
Nhà họ Thần có rất nhiều đại trận phòng hộ đáng sợ, nhưng chúng còn chưa khởi động đã bị diệt.
Đáng sợ thật!
Chỉ có đại lão chín phần thần tính mới làm được thế này.
Trấn tộc thắng rồi!
Trấn Thiên nhìn Diệp Quân đầy phấn khích, tự nhủ phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự giữa tiểu tử này và Nam Tuyết.