Bỗng Tiểu Tháp lên tiếng: “Chủ mẫu đừng trách tiểu tiểu chủ, tất cả là do huyết mạch Phong Ma làm hại”.
Huyết mạch Phong Ma: “???”
Tần Quan vươn tay gọi Tiểu Tháp xuất hiện, nghe nó nói tiếp: “Cái huyết mạch ấy nó lạ lắm, nên tiểu tiểu chủ cũng bất đắc dĩ…”
Diệp Quân nghe mà cảm động vô cùng.
Đúng là chỉ có Tháp gia tốt với hắn.
Tần Quan cười nhẹ: “Vậy ra đều là do huyết mạch Phong Ma?”
Tiểu Tháp: “Ít nhất tám phần đều tại nó!”
Huyết mạch Phong Ma: “…”
Tần Quan: “Đây là lời của ngươi sao Tiểu Tháp?”
Tiểu Tháp: “Tiểu tiểu chủ dạy ta nói!”
“Hả?”
Diệp Quân ngu người.
Đù má!
Tháp gia! Ngươi chơi ta!
Thấy mẹ nhìn sang, hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngờ lại bị Tháp gia chơi một vố như vậy.
Nhị Nha đang đứng một bên bỗng chêm vào: “Nó còn dẫn về mấy cô nữa, tự gọi là vợ, lần nào cũng đòi bọn ta tặng quà”.
Diệp Quân hóa thành tượng đá.
Thôi xong!
Tần Quan im lặng nhìn hắn.
Ngao Thiên Thiên cũng liếc sang.
Bỗng dưng muốn đứng cùng chiến tuyến với mẹ chồng!
Nhị Nha liếc nhìn hắn, tự nghĩ phải mượn cơ hội dạy dỗ thằng cháu này một phen, bằng không chắc nó sẽ dắt cả trăm cô vợ đến gặp cô bé và Tiểu Bạch mất!
Diệp Quân cười gượng: “Mẹ nói gì đi ạ, con nghe mẹ hết”.
Hắn không dám chơi chiêu trước mặt Tần Quan để rồi tự chuốc lấy nhục.
Chỉ còn cách xuống nước mà thôi.
Tần Quan nghe vậy thì lắc đầu cười, đoạn nghiêm giọng nói: “Đây là chuyện của riêng con, mẹ vốn không nên quản, nhưng không thể không quản”.
Diệp Quân gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy! Cha mẹ không ở bên con từ bé, không ai quản nên có rất nhiều đạo lý con không biết. Đương nhiên phải quản rồi ạ”.
Tần Quan nghe vậy thì cảm thấy chua xót trong lòng, bao lời trách cứ ở bên miệng bèn không nói ra được.
Diệp Quân rõ ràng đang dùng lời nói để gây khó dễ.
Tiểu Tháp thở dài: “Cái thằng này, ta chịu phục”.
Nhị Nha lại nghĩ: Thằng cháu này ghê phết, sau này phải cẩn thận đề phòng mới được!