Phí Bán Thanh: “Nếu người khác cứ vô lý kiếm chuyện thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ta giết người, người giải quyết hậu quả”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nạp Lan Ca lắc đầu khẽ cười.
Phải nói rằng vị hôn phu này của mình đúng là một nhân tài.
Một lúc sau Phí Bán Thanh nói: “Ta có thể cho ngươi ảo tưởng rằng mình vô địch. Nhưng ta phải nhắc nhở người rằng trong thư viện, mọi thứ đều phải có quy tắc, cũng chính là quy tắc Quan Huyên, bất kỳ ai vi phạm luật này đều phải bị viện chấp pháp trừng trị nghiêm khắc, kể cả có là viện trưởng cũng không ngoại lệ.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đến thư viện thì sẽ học các quy định của thư viện Quan Huyên trước”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Lúc này bà ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Đừng thấy tên này nho nhã như thế mà lầm, một khi ra tay không phải là tàn nhẫn bình thường đâu.
Trực giác cho bà ấy biết tên này đến thư viện Quan Huyên, thế hệ trẻ của thư viện Quan Huyên sắp thay đổi.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Nạp Lan Cả bỗng nói: “Sư phụ, nhà họ Nam và nhà họ Trịnh sẽ chịu để yên sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chắc chắn là không! Tổn thất mất hai thiên tài, hơn nữa không nhận được lợi gì, sao chúng có thể chịu để yên được”.
Nạp Lan Ca cau mày: “Nói cách khác có thể chúng sẽ âm thầm giở trò xấu”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Nhà họ Trịnh còn đỡ, mấy năm nay thế hệ trẻ của họ không có thực lực như trước, nhà họ Nam…”
Bà ấy ngừng lại chốc lát rồi nói: “Một vị thiên tài của nhà họ Nam đang ở thư viện, tên là Nam Huyền, người này là học sinh sau cùng của Tiêu đạo sư”.
Nạp Lan Ca không nói gì.
Nam Huyền!
Thư viện Quan Huyên có ba đại đạo sư là Phí Bán Thanh, Tiêu Các, Tống Từ.
Trước kia Tống Từ suýt nữa nhận Diệp Quân là học sinh, dĩ nhiên không phải là học sinh sau cùng.
Một đạo sư có thể có rất nhiều học sinh, nhưng học sinh sau cùng chỉ có một, mà Nạp Ca Lan chính là học sinh sau cùng của Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Chuyến này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không được bình yên.
Diệp Quân bỗng nói: “Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đúng thế! Nhớ lấy, ngươi đừng gây chuyện cho ta nhưng cũng đừng sợ ai, nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, nếu ngươi đánh thua một người trong thế hệ trẻ, ta sẽ không cứu vãn được cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ai dám ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.
Phí Bán Thanh nhìn hai người: “Các ngươi nói chuyện đi”.