Nhà họ Thần từng vô cùng lớn mạnh lại cứ thế bị tiêu diệt.
Một kiếm!
Thế gia siêu cấp truyền thừa trăm triệu năm bị tiêu diệt bằng một kiếm.
Nói thật thì ông ta vẫn hơi cảm thán.
Mà chuyện này cũng cho ông ta biết dù là thế lực như bọn họ cũng chỉ như một con kiến trong mắt một vài người nào đó.
Có lúc đi nhầm một bước sẽ không thể trở mình!
Việc nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang bị tiêu diệt khiến toàn bộ thời đại cũ đều khiếp sợ, mà cái tên của Diệp Quân cũng thoáng chốc lan truyền khắp nơi.
Người thừa kế của Thần Nhất!
Sau lưng có đại lão chín phần thần tính!
Mà bây giờ Diệp Quân cũng được xem là người trẻ tuổi yêu đại nhất toàn bộ thời đại cũ.
Trong một vùng tinh không, Diệp Quân đang dặn dò Ám U và Mộc Nguyên.
Hiện tại kẻ thù của thời đại cũ chỉ còn lại một Chúng Thần Điện, mà hắn định để mẹ mình đến xử lý Chúng Thần Điện này.
Còn hắn muốn đi làm một chuyện!
Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Diệp thiếu, cậu muốn đi tới khu vực Tiên Linh sao?”
Diệp Quân gật đầu, hắn đã hứa với Thanh Đại trong Tiểu Tháp là phải đưa đối phương về rồi.
Mộc Nguyên hơi lo lắng.
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ đưa cô ấy về mà thôi”.
Dù hắn hơi tò mò với khu vực Tiên Linh, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Mộc Nguyên gật nhẹ đầu: “Dù thế nào thì lần này Diệp thiếu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nghe nói khu vực Tiên Linh này rất kiêu ngạo…”
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, năm đó Thần Nhất từng đến đó một lần, hình như cũng bị khinh thường!”
Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta chỉ đưa người đến đó, đưa xong ta sẽ đi ngay, ông dẫn dắt những thần tướng kia cùng với Ám U ở lại đây đợi mẹ ta đến, sau khi bà ấy đến, các ông cứ nghe theo lệnh bà ấy là được”.
Mộc Nguyên đáp: “Được!”
Sau khi tạm biệt hai người Diệp Quân cũng không lập tức đi tới khu vực Tiên Linh, mà là đi tới Trấn tộc.
Vì hắn hoàn toàn không biết khu vực Tiên Linh ở đâu.
“Cậu muốn đi tới khu vực Tiên Linh?”
Lúc nghe thấy lời của Diệp Quân, Trấn Thiên nhất thời hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu: “Đưa một người đến đó”.
Trấn Thiên trầm giọng nhắc nhở: “Diệp thiếu, người ở nơi này rất kiêu ngạo, mà tính tình của cậu…”
Nói đến đây, dường như ông ta nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng im lặng.