Thanh kiếm của Diệp Quân bị kẹp lại, không thể nhúc nhích đến trước một phân.
Lúc này Diệp Quân cảm thấy mọi sức lực của mình đều biến mất không tung tích.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Lợi hại, ta cam chịu thua cuộc”.
Quả quyết nhận thua.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, tay không hề buông kiếm Hiên Viên của Diệp Quân ra.
Diệp Quân nhìn cô gái áo bào trắng, đối phương rất bình tĩnh, không có sát khí.
Các cường giả đều đang nhìn Diệp Quân và cô gái áo bào trắng.
Ngay lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng buông ngón tay ra, sau đó nói: “Chân Thần nói ngươi trăm năm vô địch, chúng ta cùng chờ xem”.
Nói rồi cô ta xoay người đi.
Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã”.
Cô gái áo bào trắng xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Có thể nói chuyện không?”
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không thể”.
Diệp Quân nhíu mày.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, hiện giờ ngươi không có tư cách đàm phán điều gì với ta cả, ngươi cũng không có khả năng làm việc gì”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Đàm phán.
Đó là trong trường hợp thực lực hai bên ngang bằng nhau.
Mà hiện giờ thực lực của hắn rõ ràng là không ngang bằng với đối phương.
Nếu không cùng cấp bậc, dĩ nhiên không thể nào nói chuyện.
Cô gái áo bào trắng bỗng hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Diệp Quân ngờ vực nhìn cô gái áo bào trắng.
Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Theo ta được biết, từ khi thân phận bại lộ, ngươi vẫn luôn ở thế bị động, bị động kế thừa gia nghiệp, bị động kế thừa vũ trụ Quan Huyên, bị động bảo vệ vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ ngươi lại bị động bảo vệ cả vũ trụ, bị động chống lại Vũ Trụ Kiếp… Những thứ này là những điều ngươi muốn làm hay là vì thân phận bắt buộc ngươi phải làm?”
Diệp Quân im lặng.
Hắn từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân muốn bảo vệ cả vũ trụ thật sao?
Trách nhiệm cứ luôn đẩy hắn đi.
Cô gái áo bào trắng lại nói: “Có từng suy xét chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Từng suy xét đến”.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh đợi câu tiếp theo.
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn vô địch”.
Cô gái áo bào trắng hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì người trong nhà đều đã bất khả chiến bại hết rồi, nếu ta không như thế thì có cảm giác thua kém”.