Vì Nhị Nha thật sự dám giết người đấy!
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh Đại: “Thanh Đại cô nương, ta đã đưa cô đến khu vực Tiên Linh, ta cũng nên đi rồi. Chúng ta gặp lại sau nhé”.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa. Vả lại trước khi đến Nhược tỷ có dặn dò đừng đi gặp Thánh Nữ gì kia, tuy hắn hơi tò mò với Thanh Mạt kia, nhưng hắn vẫn chọn nghe lời của Nhược tỷ, hắn cũng không muốn xen vào chuyện giữa Thần Nhất và Thanh Mạt.
Nhưng lúc này Thanh Đại chợt kéo hắn lại.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Đại với ánh mắt nghi ngờ.
Thanh Đại do dự một lát rồi nói: “Đi gặp tỷ tỷ kia của ta cùng ta với, sau khi gặp, ta sẽ quyết định ở lại hay là đi”.
Lúc đến, cô ta vẫn rất chờ mong với nơi này, dẫu sau đây cũng là nhà của cô ta, nhưng thái độ của cô gái trước mắt khiến cô ta rất khó chịu. Có điều cứ thế rời đi thì cô ta lại thấy không cam lòng.
Diệp Quân im lặng.
Thanh Đại khẽ nói: “Hiện tại ta chỉ quen một mình ngươi thôi”.
Nghe thấy lời của Thanh Đại, Diệp Quân thầm thở dài, sau đó gật đầu: “Được”.
Tuy không muốn gặp Thanh Mạt kia, nhưng hắn vẫn không quên chuyện Nhược tỷ dặn dò.
Đi gặp lão mù của Tiên Linh Thánh Điện!
Diệp Quân vốn muốn hỏi chuyện của lão mù, nhưng thấy thái độ cô gái này nên hắn quyết định không hỏi, không muốn rước bực vào người.
Thấy Diệp Quân đồng ý ở lại, rõ ràng Thanh Đại khá là vui, cô ta có thể nhìn ra Diệp Quân không muốn ở đây để bực mình, nhưng hắn vẫn chọn ở lại.
Điều này khiến cô ta cảm thấy ấm áp. .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
Diệp Quân nhìn về phía cô gái ở xa: “Cô nương, vì một vài lý do đặc biệt nên cô ấy bị mất trí nhớ, vì thế chỉ nhớ mỗi tên mình và Thanh Mạt Thánh Nữ, cô có cách nào để chúng ta gặp được Thanh Mạt Thánh Nữ không?”
Cô gái lạnh nhạt đáp: “Có”.
Diệp Quân vội nói: “Vậy…”
Mà lúc này, cô gái kia đã nói tiếp: “Nhưng ngươi không thể đi”.
Diệp Quân ngây người
Cô gái nhìn về phía Thanh Đại: “Ta có thể dẫn cô ấy đi tới Tiên Linh Thánh Điện, nhưng nơi đó…”
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu ta nói thật sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của ngươi, nên ngươi tự hiểu đi”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Thật ra chủ nhân và tiểu chủ nuôi thả ngươi đúng là một quyết định sáng suốt”.
Nó biết rõ nếu Diệp Quân không được nuôi thả mà sống ở nhà họ Dương, thì có lẽ hắn cũng sẽ kiêu ngạo như thế này.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Không phải nuôi thả ngươi, đương nhiên ngươi cảm thấy sáng suốt rồi”.
Tiểu Tháp đáp: “Ta đã đi theo ba thế hệ nhà các ngươi rồi”.
Diệp Quân: “…”