Thực ra, có công pháp tu luyện mà hắn tặng, muốn đạt đến cấp độ tông sư thật sự không khó khăn gì.
Chỉ có điều, linh khí nơi này quá loãng.
Nếu không, ba người này tu luyện công pháp hắn đưa, có lẽ còn có thể đi xa hơn, đặc biệt là Mộc Uyển Du, cô ấy đang tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.
Hiện giờ, Song Song và Mục Vân đều hết sức tôn kính Diệp Quân, hai người thấy Diệp Quân đến đều vội vàng chắp tay chào, hô sư phụ.
Diệp Quân lại dạy ba người một vài kĩ xảo và vài chiêu kiếm thông thường rồi rời khỏi Kiếm Đạo Viện. Hắn vừa ra khỏi đó, Mộc Uyển Du đã đuổi theo.
Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Uyển Du do dự giây lát rồi hỏi: “Có thể trò chuyện chút không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hắn lại dừng một chút mới nói tiếp: “Uyển Du, cô không cần phải khách sáo với tôi như thế. Khi tôi mới tới ngôi sao màu xanh này, may nhờ có cô chăm sóc, nếu không, chỉ sợ chỗ ăn chỗ ở, tôi cũng chẳng kiếm được. Mặc dù sau đó giữa hai chúng ta có xảy ra chuyện không hay nhưng tôi chưa bao giờ trách cô, thật đấy”.
Nghe Diệp Quân nói thế, trong khoảnh khắc, lệ đã dâng đầy trong đôi mắt Mộc Uyển Du, cô ấy bước tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vai hơi run run.
Nhìn cô gái trong lòng mình, Diệp Quân khẽ thở dài, hắn luôn rất có cảm tình với cô gái đầu tiên mình quen biết khi mới tới nơi này.
Đó là một cô gái hiền lành dịu dàng.
Nếu không phải thế, hắn đã không tặng cô ấy chiếc nhẫn không gian của mình.
Mộc Uyển Du ôm Diệp Quân khóc một lúc, mới nhận ra xung quanh dường như có người đang nhìn về nơi này, bèn vội lui lại, mặt đỏ hồng, nhưng lại thoáng chút mất mát.
Diệp Quân cười nói: “Cô định nói gì với tôi vậy?”
Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, đáy mắt tràn đầy lưu luyến, nhưng cô ấy vẫn gỡ khỏi tay, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ấy đầy khó hiểu.
Mộc Uyển Du nhìn vào mắt Diệp Quân: “Anh từng nói với tôi, đây là vật quý giá nhất của anh sau khi tới nơi này, tôi nghĩ, bên trong hẳn đang chứa những thứ có ích với anh hiện nay, cho nên, muốn trả lại cho anh… Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, khi anh lấy hết đồ trong này ra rồi, có thể tặng chiếc nhẫn này cho tôi không?”
Diệp Quân lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.
Mộc Uyển Du thoáng khẩn trương: “Có thể không?”
Diệp Quân đột nhiên cầm tay Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ lúc tôi mới xuất viện không? Khi đó, tôi không có đồng nào trong tay, cô đã cho tôi hai trăm đồng Hoa Hạ… Sau đó, cô thấy tôi không có chỗ ở, còn đưa tôi về nhà, lại còn cho tôi tiền. Chỉ tiếc, tôi đã tiêu hết số tiền đó trong một lần mất rồi. Khi ấy, cô đã rất tức giận với tôi”.
Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không biết anh lợi hại như vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Chính bởi vì thế nên tôi mới khắc ghi những điều đó trong lòng cả đời”.
Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn Diệp Quân, viền mắt lại ươn ướt.