Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vẫn phải đánh nhau nhiều nữa…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao những thần linh kia không ra tay?”
Thần Dã trầm giọng nói: “Nhà họ Kỳ không ra tay, hẳn là bởi vì thấy ngươi không đơn giản, cho nên tạm thời rút lui, về phần ba vị thần linh kia…chắc cũng do vậy chăng?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.
Thần Dã cười nói: “Ta sẽ phái người đi kiểm tra bọn họ”.
Diệp Quân cười nói: “Làm phiền ông rồi”.
Thần Dã cũng cười nói: “Không sao, chúng ta giờ đã là đồng minh, giúp ngươi cũng là giúp ta”.
Lúc đầu ông ta còn có chút lo lắng khi đứng về phe Diệp Quân, dù sao Diệp Quân vẫn còn đang ở cảnh giới thấp, nhưng hiện tại, ông ta cảm thấy đây cũng là chuyện tốt.
Có một đồng minh mạnh đương nhiên rất có lợi cho ông ta, tung hoành trên giang hồ cần có vài người bạn như thế.
Giờ khắc này, Diệp Quân tựa hồ như cảm nhận được cái gì đó, hắn đột nhiên rời khỏi Tiểu Tháp, vừa mới rời khỏi Tiểu Tháp, thời không phía trước cách đó không xa run lên, sau đó, thời không tách ra, một ông già từ từ đi ra.
Người tới là Triệu Lão!
Nhìn thấy Triệu Lão, Diệp Quân có chút kinh ngạc.
Triệu Lão sợ Diệp Quân hiểu lầm nên vội vàng nói: “Diệp công tử, ta thay mặt Đạo Thị muốn nói chuyện với ngươi một chút”.
Diệp Quân không khỏi cười nói: “Giữa chúng ta còn có gì cần nói sao?”
Triệu Lão do dự một lúc, rồi nói: “Cứ nói chuyện đã”.
Diệp Quân cười nói: “Ông nói đi”.
Triệu Lão vội vàng nói: “Diệp công tử, chủ nhân của Đạo Thị biết ngươi đã có được truyền thừa Thần Nhất, vì vậy ông ta muốn sử dụng Tổ Mạch để mua một thứ từ Diệp công tử”.
Diệp Quân đột nhiên tò mò: “Mua một thứ à?”
Triệu Lão gật đầu: “Đúng vậy, một cuốn sách màu đen”.
Cuốn sách màu đen!
Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, hắn đương nhiên biết cuốn sách cổ màu đen kia, đó là thứ thần bí nhất mà Thần Nhất để lại, đến giờ hắn vẫn chưa rõ cách dùng.
Triệu Lão thận trọng nói: “Diệp công tử bán không?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Triệu Lão: “Ông ta mua thứ này làm gì?”
Triệu Lão đầu lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân cười nói: “Không bán”.
Triệu Lão im lặng.
Diệp Quân cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Còn có chuyện gì không?”
Triệu Lão trầm giọng nói: “Diệp công tử, nếu như ngươi không bán, Đạo thị sẽ…”
“Cướp?”
Diệp Quân đột nhiên nói.
Triệu Lão gật đầu: “Ừ”.