Mặc dù ông ta đã chết nhưng ông ta vẫn không mong Lệ tộc một tay mình sáng lập ra lại suy tàn.
Dĩ nhiên càng sung sướng hơn khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của đám người Thiên Võ Thế.
Đúng là vô cùng vui sướng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta
4. Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)
=====================================
Con cháu đời sau của mình sẽ mạnh hơn và có tầm nhìn hơn tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã.
Con cháu không chịu thua kém.
Ngay lúc này Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng bay lên trời chạy về phía chân trời.
Họ vốn dĩ vẫn còn một tia hy vọng, hi vọng này chính là Tam điện chủ Ác Đạo, nhưng khi nhìn thấy Tam điện chủ cũng bị đánh bại trong chốc lát, hy vọng của họ tan vỡ hoàn toàn.
Chạy thôi!
Lúc này trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, có thể chạy được bao xa thì chạy.
Nhìn thấy Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng bỏ chạy, Quan Đế nhìn mấy người phụ nữ váy trắng, ông ta do dự, cuối cùng vẫn không bỏ chạy.
Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay lên.
Vèo!
Mười sáu cái đầu ở đằng xa văng lên trời.
Kiếm quang quá nhanh nên ngay khi mười sáu đầu người kia văng lên, cơ thể vẫn còn đang chạy trốn, thế là xuất hiện một cảnh tượng hết sức quỷ dị: cơ thể bay ở phía trước, đầu đuổi theo phía sau.
Đáng sợ nhất là đầu của mười sáu người vẫn còn ý thức.
Họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng quái dị này.
Lúc này mười sáu đôi mắt trợn to như quả chuông, vẻ mặt hoảng sợ đến mức đã vặn vẹo, không thể hình dung được…
Không chỉ có mười sáu người mà những người khác cũng đứng sững sờ.
Một cái vung tay đã chém chết mười sáu cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Sức mạnh này hơi vượt mức rồi.
Lúc này các cường giả tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã đều tuyệt vọng.
Vốn dĩ họ cũng định bỏ chạy, họ nghĩ mặc dù mình đánh không lại ba người trước mặt này, nhưng nếu họ muốn chạy có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nhưng lúc này cảnh tượng trước mặt này làm cho họ biết mình không có cơ hội đó.
Họ chỉ như một đám kiến nhỏ bé trước mặt người phụ nữ váy trắng đó.
Không, chẳng bằng kiến nữa.
Quan Đế toát mồ hôi lạnh, lúc này ông ta cảm thấy mình thật sự quá may mắn, cũng may vừa rồi không chạy theo đám người đó, nếu không e là cái đầu này cũng đã không còn nữa.
Quá mức hoang đường.
Mẹ nó chứ!
Bên ngoài quá đáng sợ.
Ta muốn về nhà.
Người phụ nữ váy trắng xòe tay ra, sau đó lướt nhẹ, mười sáu chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.