Diệp Quân cười nói: “Vậy chuyện Đạo Thị nhiều lần phái người giết ta thì phải tính sổ thế nào đây?”
Người đàn ông lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả, chúng ta cho ngươi một ngày để suy nghĩ. Một ngày sau nếu người vẫn không chịu đưa, thì khu vực Cổ Hoang xin đảm bảo với ngươi, dù thế lực sau lưng ngươi như thế nào thì nó cũng sẽ biến mất khỏi cõi đời này, đương nhiên là kể cả ngươi nữa”.
Dứt lời ông ta xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Diệp Quân chợt cất lời.
Người đàn ông xoay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Kiếm Thanh Huyên!
Sắc mặt người đàn ông thoáng chốc thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Quân trước mắt lại ra tay, mà đợi đến khi ông ta lấy lại tinh thần thì kiếm của Diệp Quân đã đến nơi.
Vụt!
Đầu của người đàn ông lập tức rơi xuống.
Máu tươi bắn khắp nơi!
Diệp Quân im lặng thu hồi nhẫn không gian của người đàn ông rồi nói: “Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như thế đâu”.
Dứt lời hắn xoay người rời đi.
Người đàn ông mặc trường sam: “…”
Vào khoảnh khắc giết chết người đàn ông, Diệp Quân đã biết hành động này có ý nghĩa thế nào.
Có nghĩa là khai chiến!
Nhưng chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề với hắn.
Hắn là một người sẵn sàng nói phải trái, nhưng hắn biết rõ cuộc đời này chỉ khi ngươi đủ mạnh người khác mới sẽ nói phải trái với ngươi.
Sau khi Diệp Quân rời đi không lâu, thời không nơi hắn đang ở chợt rung động, sau đó có hai người xuất hiện.
Một nam một nữa!
Cô gái mặc trường bào màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa cực kỳ khí phách, xinh đẹp tuyệt trần, người đàn ông bên cạnh cô ta mặc một bộ áo gấm, dung mạo giống với cô ta khoảng sáu bảy phần, anh tuấn bất phàm.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, người này kiêu ngạo quá”.
Cô gái khẽ nhếch môi: “Đúng là rất kiêu ngạo, người của khu vực Cổ Hoang mà nói giết là giết… Đúng là không đơn giản”.
Người đàn ông nói: “Xem ra chúng ta cũng không thể nói chuyện với hắn ta được”.
Cô gái đột nhiên hỏi: “Đệ nói xem vì sao hắn dám phách lối như thế?”
Người đàn ông hờ hững đáp: “Tiêu diệt được đạo cung nên tự tin thái quá”.
Dứt lời, hắn ta lắc đầu: “Một đạo cung nho nhỏ có là cái gì đâu, có lẽ hắn ta cho rằng thực lực của Trấn tộc chúng ta và khu vực Cổ Hoang chỉ mạnh hơn đạo cung này một chút, vì thế mới có thể không kiêng nể gì như thế, tiếc là hắn ta nghĩ sai rồi. Một đạo cung nho nhỏ sao có thể so sánh với nền tảng của Trấn tộc chúng ta được”.