Diệp Quân bèn bảo: “Để anh đưa em đi”.
Tô Tử lại lắc đầu: “Hôm nay anh còn phải lên lớp mà”.
Nghe vậy, Diệp Quân mới chợt nhớ ra, hôm nay hắn cũng có tiết dạy.
Tô Tử đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Anh… có thể coi như chuyện tối qua chưa hề xảy ra”.
Diệp Quân nghe vậy liền sửng sốt.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, hai tay bị che khuất dưới bàn đã nắm chặt, nụ cười trên môi nhợt nhạt và gượng gạo: “Anh, anh không cần phải lo đến chuyện chịu trách nhiệm về em, ở hệ Ngân Hà này, có đôi khi, nam nữ ngủ chung là chuyện rất bình thường… Em, em sẽ không bám lấy anh… Chỉ là… nếu có một ngày anh phải rời khỏi ngôi sao màu xanh này, xin hãy nói cho em biết một tiếng, em, chúng ta có thể từ biệt nhau như những người bạn… Em, em đi làm đây”.
Nói xong, cô ấy vội đứng lên, quay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc quay đi, nước mắt cô ấy đã trào dâng như đê vỡ. Tô Tử bước ra tới cửa, giọng Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Đứng lại đã”.
Tô Tử dừng lại: “Có… Có chuyện gì?”
Diệp Quân đi tới trước mặt cô ấy, Tô Tử vội vã cúi đầu, không muốn để hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
Diệp Quân nói: “Nhìn anh”.
Tô Tử lắc đầu.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Em có muốn biết chuyện của anh không?”
Tô Tử vô thức gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Vậy là muốn biết hay là không muốn biết đây?”
Tô Tử chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Diệp Quân nâng cằm cô ấy lên, lúc này, mặt cô ấy đã đầm đìa nước mắt.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: “Anh biết, em thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được phần nào. Anh chỉ muốn nói với em điều này, em đã là người của anh, bây giờ có muốn đổi ý cũng không được nữa đâu”.
Tô Tử vẫn lặng lẽ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đột ngột ôm chầm lấy cô ấy, đè cô ấy lên cửa, Tô Tử hoảng hốt: “Em…”
Mới nói đến đó, mặt cô ấy đã đỏ gay.
Diệp Quân cúi người hôn nhẹ lên trán cô ấy rồi nói: “Hôm khác được chứ?”
Tô Tử khẽ gật đầu, thẹn thùng đến độ vành tai cũng ửng đỏ.
Diệp Quân lại nhẹ nhàng nói: “Đừng nên nghĩ linh tinh nữa, tiếp theo đây, mọi việc cứ để anh xử lý, được không?”
Tô Tử gật đầu: “Được”.
Diệp Quân lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Tô Tử, dặn: “Còn nhớ công pháp lần trước anh cho em không? Trong này có một ít linh thạch, em có thể lấy ra tu luyện, công pháp anh đưa cho em là thứ tốt nhất rồi, chỉ cần em chăm chỉ tu luyện, sau này hoàn toàn có thể trở nên cực kì lợi hại”.
Tô Tử gật đầu: “Được”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đi làm đi”.
Tô Tử do dự giây lát rồi ngẩng lên, hôn nhẹ một cái vào khóe môi Diệp Quân và nhanh chóng tách ra: “Em… đi đây”.
Nói xong, cô ấy vội vã quay đầu chạy ra khỏi cửa.