Hơn nữa bọn họ phát hiện một vài Tổ Mạch của Diệp Quân còn có phẩm chất rất tốt, dù là Trấn tộc cũng không có Tổ Mạch tốt như thế.
Dương tộc này giàu có đến thế à?
Hai tỷ muội đều bị ngạc nhiên.
Lúc này, bọn họ bắt đầu thấy nửa tin nửa ngờ với lời nói của Diệp Quân rồi.
Ngươi nói hắn khoe khoang, nhưng hắn thật sự cho ngươi thấy bảo bối.
Có điều nếu nói mỗi tháng Dương tộc này đều phát một Tổ Mạch… Thì bọn họ thật sự thấy không tin cho lắm. Vì trực giác cho bọn họ biết đây gần như là chuyện không thể nào, nhưng người trước mặt lại có thể lấy ra một lượt tận hai mươi Tổ Mạch.
Chuyện này thật sự hơi khó tin.
Thấy hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết im lặng, Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Hôm nay hai vị đến tìm ta là vì chuyện gì vậy?”
Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng rồi nói: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, hôm nay hai tỷ đệ chúng ta đến đây là vì chuyện Đạo Thị”.
Diệp Quân gật đầu: “Có thể đoán ra được”.
Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, trong của cải của Đạo Thị có ba phần là của Trấn tộc ta”.
Diệp Quân không nói gì, hắn chỉ cầm bầu rượu Trấn Nam Tuyết đưa cho mình lên rót một chung, sau đó uống một hớp.
Trấn Nam Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân đợi câu trả lời từ hắn.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Nam Tuyết cô nương, chắc cô cũng đã biết rõ đầu đuôi chuyện này, ta cũng không vòng vo nhiều. Ta muốn nói là, ta không muốn trở thành kẻ thù với Trấn tộc, nhưng bây giờ Đạo Thị đã là của ta, không ai có thể lấy đi được, còn về của cải ở Đạo Thị…”
Nói đến đây, hắn cười nói: “Nam Tuyết cô nương, vừa nhìn hai tỷ muội các cô đã biết là người làm nên việc lớn, ta cảm thấy chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề lâu dài”.
Nghe thấy thế, Trấn Nam Tuyết lập tức thấy hứng thú: “Mời Diệp công tử nói”.
Diệp Quân cất lời: “Ta sẽ mở lại Đạo Thị”.
Trấn Nam Tuyết hơi cau mày: “Mở lại Đạo Thị?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, không chỉ có thế mà ta còn muốn mở rộng kinh doanh của Đạo Thị, trước đây Đạo Thị chỉ phục vụ những tầng lớp cao, nhưng bây giờ ta quyết định sẽ phát triển Đạo Thị đến tất cả tầng lớp. Như thế thứ nhất thị trường của chúng ta sẽ trở nên rộng lớn, lợi nhuận đương nhiên cũng sẽ lớn hơn”. . Hãy tìm đọc t𝑟ang chính ở [ TRÙMTR UYỆ𝑁.Vn ]
Trấn Nam Tuyết im lặng.
Lúc trước Đạo Thị chỉ nhằm vào cao thủ cấp cao, khả năng tiêu thụ của những cao thủ này rất cao, nhưng cũng rất ít người. mà bây giờ Diệp Quân muốn buôn bán cho tất cả mọi người, như thế lợi nhuận chắc chắn sẽ vô cùng to lớn.
Trấn Nam Tuyết do dự một lát rồi nói: “Diệp công tử, như thế có lẽ Đạo Thị sẽ thiếu đi tính bí ẩn…”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cần tính bí ẩn làm gì?”
Trấn Nam Tuyết cứng họng.
Đúng thế.
Cần tính bí ẩn làm gì?
Mở Đạo Thị đương nhiên là để kiếm tiền, không phải càng nhiều người sẽ càng tốt sao?