Dứt lời, hắn xoay người đi về phía tầng thứ năm.
Chàng trai nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người nhìn chàng trai, gã trầm giọng nói: “Huynh đệ tên là gì?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Dương Quân”.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Có thể đánh một trận nữa không?”
Lúc nãy Diệp Quân bỗng ra tay khiến gã không kịp phòng bị nên không phục lắm.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vân Trần huynh nói, nếu muốn đánh lại thì phải đưa cho đối phương ba mươi vạn kim tinh…”
Vân Trần: “…”
Chàng trai cũng rất quyết chí, mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn một cái, vừa đúng có ba mươi vạn kim tinh, hắn nhận lấy rồi nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Bắt đầu”.
Vừa dứt lời, gã lao thẳng về phía trước, vung cây quạt ra, thoáng chốc hàng trăm tia sáng chém về phía Diệp Quân.
Ngay lúc tia sáng xuất hiện, từng tiếng thời không bị xé toạc bỗng vang lên, vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này Diệp Quân bỗng biến mất, ngay sau đó đồng tử chàng trai đó co rụt, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm đã đánh đến chỗ cổ họng gã.
Cảm giác nghiền ép!
Diệp Quân nhìn chàng trai, không nói gì.
Hắn không những có tốc độ kiếm nhanh, mà tốc độ của bản thân hắn cũng nhanh.
Nếu sử dụng thuật ngự kiếm thì có thể nhanh hơn.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Dùng mấy phần sức?”
Diệp Quân không đáp lời.
Chàng trai cười nói: “Nói thẳng đi không sao đâu”.
Diệp Quân nói: “Ba phần”.
Ba phần!
Chàng trai trợn to mắt.
Ba phần!
Mẹ nó chứ!
Cả người chàng trai như tê dại.
Diệp Quân thu kiếm, sau đó xoay người đi lên trên.
Chàng trai bỗng nói: “Dương huynh, huynh đi thẳng lên tầng thứ nhất luôn đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Ngoài vị ở tầng thứ nhất ra thì những người còn lại đều không đánh lại huynh”.