Nhát kiếm vừa nãy của Diệp Quân đã đánh rơi phi đao của y, nhát kiếm thứ hai đã chĩa ngay giữa trán y rồi!
Tốc độ hơn hẳn y!
Diệp Quân cất kiếm nói: “Đã nhường rồi!”
Nói xong hắn quay người rời đi!
Chàng trai bỗng hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, huynh làm cách nào để luyện được tốc độ thế này?”
Diệp Quân đáp: “Trọng lực thời không!”
Chàng trai hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Huynh đến tầng mấy rồi?”
Diệp Quân đáp: “Tầng cao nhất!”
Nói xong, hắn đã biến mất chỗ cầu thang.
Chàng trai đứng ở đó, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, một người khác bỗng xuất hiện, chính là gã mập Hứa Khâm.
Hứa Khâm cười nói: “Lý Thiên, ta đã nói rồi mà, huynh không cản được kiếm của huynh ấy đâu! Không phải là ta xem thường huynh nhỉ?”
Chàng trai tên Lý Thiên lắc đầu: “Người này khủng khiếp thật! Không hổ là người có thể chém chết Chân Long!”
Hứa Khâm trầm giọng nói: “Nhân phẩm của người này cũng tốt lắm, hay là kéo huynh ấy vào binh đoàn đánh thuê Hạo Hạn của chúng ta?”
Lý Thiên suy nghĩ rồi đáp: “Ta thấy cũng được, nhưng phải đợi lão đại gật đầu mới được!”
Hứa Khâm gật đầu: “Được!”
Lý Thiên bỗng hỏi: “Huynh thấy huynh ấy có thể đánh được vị đứng đầu kia không?”
Hứa Khâm im lặng một lúc mới trả lời: “Phải xem huynh ấy có giấu thực lực không đã, nếu không giấu thực lực thì chưa biết được! Nhưng… ta chắc chắn tên này đã giấu thực lực!”
Lý Thiên khẽ nói: “Ta cảm thấy mục tiêu của huynh ấy chắc chắn là trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này!”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Khâm dần trở nên nghiêm trọng!
Trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo!
Người dám đi tranh số mệnh đại đạo này mới thật sự là yêu nghiệt…
…
Diệp Quân tới tầng thứ hai, không bao lâu đã có một chàng trai xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn thấy người này, Diệp Quân sững sờ.
Hắn biết người này, đây chính là ca ca của Nam Lăng Nhất Nhất – Nam Lăng Nhân!
Nam Lăng Nhân nhìn thấy Diệp Quân cũng hơi ngẩn người: “Là huynh!”
Diệp Quân gật đầu.
Nam Lăng Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đáng lẽ ta phải nghĩ ra sớm hơn! Có thực lực đánh một lần tám tầng, hơn nữa còn là kiếm tu, ngoài huynh thì chắc không còn ai nữa!”
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhân: “Huynh ra tay đi!”