Tiểu Tháp: “???”
Giọng nói bí ẩn trầm giọng nói: “Hắn biết điều gì rồi à? Hay là đoán mò?”
Tiểu Tháp đáp: “Ta không biết!”
Giọng nói bí ẩn nói: “Tên này có lúc rất đáng sợ!”
Tiểu Tháp khẽ thở dài.
Bây giờ đang thật sự hơi sợ tên khốn này.
Tiểu Tháp như nó thật khó sống!
Sống được ngày nào hay ngày đó!
Tiểu hòa thượng cũng không nghĩ nhiều, y cầm Tiểu Tháp, sau đó quay người đi vào chùa.
Diệp Quân lẳng lặng đứng tại chỗ.
Hắn đưa Tiểu Tháp cho tiểu hòa thượng là vì hắn biết viện chủ sẽ không gặp một tên vô danh tiểu tốt như hắn.
Vì vậy, hắn chỉ đành lấy Tháp gia ra.
Tháp gia chắc chắn đến từ ba nghìn vạn năm trước, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ, nói không chừng Tăng Vô sẽ quen Tháp gia, nếu vậy thì hắn sẽ có cơ hội.
Nếu không quen biết thì cũng không sao, dù sao hắn cũng không mất mát gì.
Hắn cũng từng cân nhắc đến sự an nguy của Tháp gia, nhưng trực giác nói cho hắn biết người bình thường không thể làm hại đến Tháp gia, huống chi bên trong tháp gia còn một vị nhân vật thần bí.
Đừng thấy Tháp gia bình thường không nghiêm túc mà lầm, hắn biết Tháp gia có thể xử lý mọi việc.
Bây giờ thực lực hắn còn yếu, vào thời khắc then chốt vẫn cần phải dựa vào Tháp gia.
Đúng lúc này, một vị lão hòa thượng nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Quân, vừa nhìn thấy Diệp Quân, ông ấy sững sờ tại chỗ.
Diệp Quân vội vàng nói: “Vãn bối tham kiến viện chủ Tăng Vô!”
Tăng Vô nhìn Diệp Quân một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Vào trong rồi nói!”
Diệp Quân đáp: “Được!”
Lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên người này quen Tháp gia, Tháp gia thật lợi hại.
Tăng Vô dẫn Diệp Quân vào một tiểu điện, ông ấy đặt Tiểu Tháp trước mặt Diệp Quân: “Ngồi đi!”
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đứng thì tốt hơn!”
Tăng Vô nhẹ nhàng nói: “Tháp gia đi theo ngươi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Tăng Vô nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Ngồi đi! Không sao đâu!”
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối quen biết Tháp gia sao?”
Tăng Vô gật đầu: “Quen biết!”
Diệp Quân hỏi tiếp: “Tiền bối quen biết cha mẹ ta không?”
Tăng Vô khẽ gật đầu: “Quen!”