Bà ấy không ngờ Diệp Quân lại đến hệ Ngân Hà, càng không ngờ được Vị Lai Tông ở ngôi sao màu xanh này còn đuổi giết hắn.
Bà ấy như sắp suy sụp.
Tông sư Mục ở một bên nhìn Ưng Thanh đang quỳ dưới đất, mặt xám như tro tàn, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, ông ta biết ông ta đã mất hết rồi.
Bây giờ ông ta nhớ lại câu nói “Bảo tổ sư Ưng Thanh của ông đến gặp ta…” của Diệp Quân.
Hóa ra không phải người ta đang ra oai mà người ta lợi hại thật.
Diệp Quân nhìn Ưng Thanh, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi”.
Ưng Thanh do dự một lát, sau đó chậm rãi đứng lên.
Diệp Quân nói: “Vị Lai Tông ở hệ Ngân Hà là sao đây?”
Ưng Thanh cung kính nói: “Là một cứ điểm mà Vị Lai Tông thiết lập ở ngôi sao màu xanh, mục đích là để tập hợp vài nhân tài có thiên phú ở ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ý kiến cũng hay đấy nhưng bà có biết bây giờ bọn hắn đã thành cái dạng gì rồi không? Bây giờ chúng là một tổ chức sát thủ, ai đưa tiền thì chúng giúp người đó giết người, hơn nữa còn ỷ vào cái danh Vị Lai Tông mà chẳng xem ai ra gì”.
Ưng Thanh vội nói: “Là do ta dạy dỗ không nghiêm, mong thiếu chủ trừng phạt”.
Diệp Quân vung tay lên, Vị Lai Tông bên dưới biến thành tro bụi, tông sư Mục đó cũng biến mất.
Diệp Quân nhìn Ưng Thanh: “Nghĩ lại thì bà đã lâu rồi không tiếp quản việc của Vị Lai Tông, chuyện này cũng không thể trách bà nhưng chúng đều gọi bà là tổ sư, lợi dụng danh nghĩa của bà để ra ngoài làm càn, cho nên bà cũng không thoát khỏi tội trong chuyện này, trừng phạt bà…”
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thiếu chủ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, thiếu chủ đã tiêu diệt Vị Lai Tông ở ngôi sao màu xanh rồi, tại sao lại khăng khăng muốn đuổi cùng giết tận?”
Diệp Quân nhìn người vừa nói: “Ông là?”
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tông chủ của Vị Lai Tông. Thiếu chủ, nói một cách nghiêm túc thì Vị Lai Tông bọn ta không thuộc quyền quản lý của thư viện Quan Huyên, thiếu chủ không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của Vị Lai Tông”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ông nói hay lắm… Nếu ông đã không thừa nhận là thế lực của thư viện Quan Huyên, vậy thì ta cũng chỉ có thể xem Vị Lai Tông của ông là kẻ thù. Dù sao Vị Lại Tông cũng hết lần này đến lần khác đuổi giết ta, mà đối phó với kẻ thù…”
Nói rồi hắn nheo mắt lại: “Người đâu!”
Rầm!
Vừa dứt lời, một bóng người bỗng xuất hiện ở đằng sau Diệp Quân.
Người đến chính là Ám U.
Diệp Quân không cảm xúc nói: “Tiêu diệt Vị Lai Tông đi”.
Ám U cung kính nói: “Tuân lệnh”.
Nói rồi ông ta biến mất.
Sắc mặt tông chủ Vị Lai Tông thay đổi: “Ngươi…”
Diệp Quân phất tay, tông chủ Vị Lai Tông đó biến mất.
Diệp Quân nhếch môi tỏ vẻ khinh thường: “Trò gì đây?”
Hắn vừa nói vừa nhìn Ưng Thanh, Ưng Thanh cúi đầu không nói gì.