Trong lòng An Vương chợt dâng lên cảm giác bất lực.
Bà ta biết hôm nay không giết được thiếu chủ thư viện Quan Huyên trước mắt này, ít nhất là không thể giết công khai được!
Phải giở thủ đoạn!
Nghĩ đến đây, An Vương thu hồi ánh mắt, quả quyết nói: “Rút lui!”
Sau khi nói xong, sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đường hầm thời không, ngay khi bọn họ muốn rút lui, An Nam Tịnh ở phía xa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vèo!
Thời không đột nhiên bị vỡ lìa!
Một cây thương dài trong nháy mắt chém tới trước mặt đám người An Vương, mắt An Vương hơi nheo lại, phất tay áo, một luồng ánh sáng đen phát ra từ trong tay áo bà ta!
Ầm!
Ánh sáng đen vỡ tan, cây thương dài phá thời không lao tới, nhưng đám người An Vương đã tiến vào đường hầm không gian.
An Vương nhìn Diệp Quan ở đằng xa, cơ thể dần dần trở nên hư ảo.
Diệp Quân liếc xéo An Vương, không nói gì.
Hắn biết, người phụ nữ này đã để mắt đến mình!
Đáng tiếc hắn chưa giết được đối phương, e rằng sẽ có vô vàn phiền toái ập đến.
Chẳng mấy chốc, đám người An Vương đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi An Nam Tịnh trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đi cùng bọn họ tới Trụ Giới trước đi, Nhị Nha, Vị Nhiên đi theo ta”.
Bà ấy vừa nói vừa tiến lên một bước, đâm một giáo ra.
Vèo!
Thời không nứt toác, An Nam Tịnh, Nhị Nha và Trang Vị Nhiên lao thẳng vào đường hầm không gian.
Rõ ràng, An Nam Tịnh vẫn không muốn tha cho An Vương!
Võ Lão ở bên cạnh vội vàng nói: “Thiếu các chủ, chúng ta đi tới Trụ Giới thôi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Võ Lão lập tức sai người mở đường hầm thời không, mọi người cùng nhau bước vào đó.
…
Thư viện Quan Huyên.
Lúc này, đám Thần Đế và Thần Hoàng trước mặt Mộ Niệm Niệm cũng đang lui dần, rõ ràng bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của An Vương. Có thêm đám người An Nam Tịnh tham gia, bây giờ muốn giết Diệp Quân là điều không thể, vậy nên quyết định rút lui.
Một nhóm cường giả thần linh rút lui, Lục Thiên rất không cam lòng.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Thái Hòa Thần Đế liếc nhìn Lục Thiên, nói: “Đi thôi!”
Mặt Lục Thiên hết sức u ám.