Thượng Thần Thiên Vân nhoẻn cười: “Thế thì tốt”.
Vì chính bà ta cũng không nhịn nổi cơn giận này.
Sau khi rời khỏi văn minh Thiên Hành, Khâu Bạch Y đi đến một vùng tinh không, nhìn về hướng cũ mà lắc đầu cười. Xem ra ông ta vẫn đánh giá thấp nơi này rồi.
Kế hoạch châm ngòi để văn minh Thiên Hành và Diệp Quân đấu đá ngươi chết ta sống xem như đổ sông đổ bể.
Đồng thời ông ta cũng âm thầm bội phục Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyền. Diệp Quân và Nhất Niệm bắt tay nhau giết nhiều cường giả văn minh Thiên Hành như vậy mà hai người này nói cho qua là cho qua, đúng là không tầm thường. Khâu Bạch Y bất chợt xoay người, thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ mỏng tang đứng gần đó.
Ông ta ngạc nhiên: “Thượng Thần Thiên Huyền?”
Đối phương đáp lạnh tanh: “Thượng Thần Thiên Huyền là ai? Ngươi nói gì ta không biết”.
Khâu Bạch Y sa sầm mặt khi nhận ra bà ta muốn gây sự, nào ngờ vừa mở miệng thì đối phương đã đấm tới.
Uỳnh!
Tinh không tĩnh lặng bốn phía tan chảy khiến ông ta biến sắc.
Huỵch!
Khâu Bạch Y bị đấm bay đi mấy trăm nghìn trượng trong nháy mắt. Người phụ nữ kia không chịu buông ta, vừa vung tay lên thì nghe ông ta kêu lên: “Thượng Thần Thiên Huyền! Bà muốn làm gì?”
Bà ta tỉnh bơ: “Thượng Thần Thiên Huyền nào? Lộn người rồi”.
Nói xong thì vọt tới đấm vào mặt Khâu Bạch Y.
Khâu Bạch Y: “…”
Trong một vùng tinh không nọ, có một tòa tháp lẳng lặng trôi nổi.
Bên trong.
Diệp Quân ngồi xếp bằng với thân thể đang dần lành lại.
Nhất Niệm ngồi xổm đối diện hắn, hai tay chống cằm, hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Quân.
Tuy Thượng Thần Thiên Huyền không xuống tay tới cùng nhưng Diệp Quân vẫn bị thương nặng, hiện đang nhờ tinh thể Vĩnh Hằng và cây thần tự nhiên để hồi phục.
Nhất Niệm thì ngồi đó trông chừng.
Một hồi sau, Diệp Quân mở mắt.
Nhất Niệm lập tức cười toe.
Diệp Quân cũng mỉm cười, xoa đầu cô: “Nướng thịt dê thôi”.
Hai mắt Nhất Niệm sáng rỡ.
Đúng lúc này, một cô gái xuất hiện trước mặt họ.
Là Tịnh An! Cô ta cũng có quen biết với Tiểu Tháp nên có thể đi thẳng vào trong.
“Đang nướng thịt dê à?”
Hai mắt Tịnh An cũng rực sáng.
Diệp Quân cười nói: “Lại đây ăn chung”.
Tịnh An gật đầu lia lịa.