Rầm!
Xung quanh Cơ Tiểu Kiếm trở thành một vùng kiếm hải, ý kiếm xung quanh Diệp QUân bị chấn động mà phá vỡ.
Diệp Quân đang định đánh trả, đột nhiên có một tia kiếm quang xé tan kiếm hải đó lao đến trước mặt hắn.
Diệp Quân rút kiếm chém một nhát.
Vèo!
Kiếm quang đó bị nổ tung.
Bây giờ trong tay hắn là kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, kiếm hải cách đó không xa đang tan biến, Cơ Tiểu Kiếm bước ra, trong tay cô ta có thêm một thanh ý kiếm được ngưng tụ từ kiếm ý.
Sau khi bước ra, Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Quân, sau đó lấy một cây mía ra cắn một miếng, nói: “Chậc chậc, trong thời gian ngắn mà thực lực của ngươi đã tiến bộ nhiều như vậy, thật là lợi hại”.
Diệp Quân không nhiều lời, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh một nhát.
Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Cơ Tiểu Kiếm ở phía xa bỗng nhíu mày, ngay sau đó cô ta như cảm nhận được gì lập tức biến sắc, ngạc nhiên nói: “Tuổi thọ”.
Nhát kiếm đó của Diệp Quân chém đứt mấy mười vạn năm tuổi thọ của cô ta.
Cơ Tiểu Kiếm vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ta vung mạnh ý kiếm trong tay về phía Diệp Quân.
Tay phải Diệp Quân liên tục vung lên hai nhát kiếm.
Chỉ trong giây lát, thanh ý kiếm của Cơ Tiểu Kiếm bỗng biến mất, cùng lúc đó tuổi thọ của Cơ Tiểu Kiếm mất đi một trăm vạn.
Cơ Tiểu Kiếm nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp!”
Nói rồi cô ta ném cây mía trong tay về phía Diệp Quân.
Diệp Quân đang định vung kiếm lên lần nữa, nhưng lúc này Cơ Tiểu Kiếm đứng nguyên tại đó chốc lát, dưới chân hiện lên tia kiếm quang, thoáng chốc cô ta đã biến mất vào ở cuối bầu trời.
Diệp Quân sửng sốt, cứ thế mà chạy à?
Chỉ thế thôi sao?
Diệp Quân cười nhạo.
Tháp gia bỗng nói: “Phía sau ngươi có người”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phía sau có người!
Thoáng chốc Diệp Quân sởn cả tóc gáy, lòng nguội lạnh.
Ngay sau đó.
Diệp Quân quay phắt người lại chém một nhát.
Vèo!
Vừa xuất kiếm ra, Diệp Quân có cảm giác cả người như bị búa bổ, văng ra đằng xa, đồng thời cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, một dòng máu phun trào.