Một tháp truyền ba đời, đời nào cũng biến thái.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức!
Giết Kiếm Chủ Nhân Gian luôn sao?
Diệp Quân lắc đầu cười, bây giờ Tháp gia cũng đang nói đùa!
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân do dự một chút, sau đó hỏi: “Tháp gia, không phải ngươi đã từng nói, Kiếm Chủ Nhân Gian cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần sao?”
Tiểu Tháp đáp lời: “Ta khoác lác đấy!”
Diệp Quân im lặng.
Tháp gia càng ngày càng thận trọng rồi!
Đây không phải là một chuyện tốt!
Nhất định phải tìm cơ hội ép Tháp gia nói thật mới được!
Sau trận chiến với Giang Phàm, lần này, đã mấy canh giờ trôi qua không có ai đến gây rắc rối cho Diệp Quân!
Mà bọn họ còn cách Thanh Châu bảy ngày đường nữa!
Càng đi về phía trước, nguy hiểm càng lớn!
Trong bóng tối, càng lúc càng có nhiều cường giả!
Thực ra, thế hệ trẻ ra tay thì còn đỡ, bây giờ điều hắn lo lắng là những cường giả lão làng sẽ ra đòn!
Hắn không sợ những cường giả trẻ tuổi, nhưng nếu đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ thì tình cảnh của hắn sẽ khó nhằn rồi đây!
Tịch Huyền cũng cau mày!
Quả thực, cô ấy cũng lo lắng điều này!
Ba số mệnh đại đạo đấy!
Khi thư viện Quan Huyên phát lệnh truy sát, không có bất kỳ hạn chế nào, dù là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ này!
Cũng có nghĩa là có thể ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt và những cường giả hàng đầu, về cơ bản không ai có thể tạo ra mối đe dọa cho Diệp Quân!
Nói cách khác, tiếp theo, rất có khả năng sẽ có cường giả lão làng đến!
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt!
Chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa sẽ đến Thanh Châu!
Trong hai ngày này, không có ai ra tay!
Biểu cảm của Diệp Quân và Tịch Huyền trở nên nghiêm túc hơn!
Sự yên tĩnh trước cơn bão đấy!
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước tàu vũ trụ khoảng một trăm trượng, lão ta giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống!
Một sức mạnh kinh khủng quét thẳng về phía hai người Diệp Quân!