Hắn vươn tay, đẩy một trăm Tổ Nguyên sang cho đoàn trưởng Mục. Đối phương không từ chối mà lập tức thu vào.
Số Tổ Nguyên còn lại được đưa cho Cao Thú, ông ta cũng nhận lấy.
Một khi làm vậy, chứng tỏ bọn họ sẽ theo phe Diệp Quân.
Trên đường đời, đôi khi phải biết hào phóng mới được.
Trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ của thiếu niên áo đen, ba người lại tiếp tục lên đường. Đoàn trưởng Mục không hé răng, chỉ tập trung dẫn đường, Diệp Quân và Cao Thú thì lại chuyện trò rôm rả.
Tầm nửa giờ sau, ba người băng qua một khu rừng rậm, thấy một thung lũng rộng lớn với vách đá dựng đứng và thác nước đổ xuống ở hai bên. Hằng hà sa số dây leo vờn quanh hai bên vách núi, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ.
Đoàn trưởng Mục mở miệng: “Thung lũng chết”.
Diệp Quân nhìn sang: “Sao lại gọi vậy?”
Đoàn trưởng Mục điềm tĩnh giải thích: “Vì có một cường giả Thần Đạo có ba phần thần tính đã bỏ mạng nơi này cách đây không lâu…”
Cô ta vươn tay chỉ vào nơi xa: “Đối phương lấy mạng đổi mạng với một con đại yêu ở trong đó. Mục tiêu lần này của chúng ta chính là di vật của họ”.
Di vật.
Diệp Quân vừa nghe đã hiểu.
Di vật của cường giả Thần Đạo Cảnh chắc chắn phải vô cùng phong phú, có khi còn có cả Tổ Mạch. Từ cuộc trò chuyện với Cao Thú, hắn biết rằng Tổ Mạch là thứ cần thiết phải có để đạt đến Thần Đạo Cảnh, bằng không thì có là kỳ tài hiếm gặp cũng không thể đột phá.
Tổ Mạch là thứ trân quý nhất!
Cường giả Thần Đạo Cảnh bỏ mạng ở đây đồng nghĩa với trên người đối phương có Tổ Mạch, mà lại có cả một con yêu thú Thần Đạo Cảnh…
Chỉ cần lấy được thi thể yêu thú và di vật cường giả thôi cũng đã lời to.
Cao Thú cũng trở nên phấn khích.
Nếu cường giả kia còn sống, ông ta tuyệt đối không dám nghĩ đến điều này, nhưng đoàn trưởng Mục nói ngươi đó đã chết rồi, vậy thì không còn đáng sợ bao nhiêu nữa.
Diệp Quân vẫn duy trì tỉnh táo, hỏi đoàn trưởng Mục: “Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, đúng chứ?”
Đoàn trưởng Mục khẽ gật đầu với hắn rồi nhìn về thung lũng: “Yêu thú nơi này cũng đang tranh đoạt thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia…”
Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy một tiếng nổ ầm vang buốt óc vang lên từ cuối thung lũng.
Diệp Quân nhìn theo, thấy hai con thú vóc dáng đồ sộ vươn mình đứng dậy, tạo ra cơn động đất khiến đất đai văng tứ tung, chấn động núi rừng.
Yêu thú đại chiến!
Hắn đanh mặt lại khi nhận ra khí tức của chúng mạnh vô cùng, tuy chưa đến Thần Đạo Cảnh nhưng ít nhất cũng là Thiên Đạo Cảnh đỉnh cao.
Hắn chợt cảm thấy hưng phấn, rất muốn lao vào đại chiến cùng hai con yêu thú kia một trận.
Đoàn trưởng Mục bỗng lên tiếng: “Mục tiêu của chúng ta là di vật của cường giả Thần Đạo Cảnh, thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia thì đừng đụng vào, bằng không sẽ bị hai con yêu thú khác săn đuổi”.