Con người cần lý trí, nhưng không thể vì quá lý trí mà đánh mất nhiệt huyết.
Nhìn linh hồn Diệp Quân ở nơi xa xa đang ngày một mờ ảo đi, hai ông lão cũng nhẹ nhàng thở ra, người kia rốt cuộc cũng sắp chết rồi.
Nếu còn tiếp tục đánh nữa, chính bọn họ cũng khó lòng chịu đựng thêm.
Đúng vào khoảnh khắc linh hồn Diệp Quân sắp tan biến, một sức mạnh ôn hòa lan đến, kéo linh hồn của hắn lại, ngay sau đó, có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn.
Đó là một người phụ nữ mặc váy trắng.
Nhìn thấy người phụ nữ kia đột ngột xuất hiện, Diệp Quân không hề vui vẻ, ngược lại, sắc mặt dường như còn ảm đạm hơn.
Người phụ nữ váy trắng kia vung tay áo phất một cái, ngọn lửa trên người Diệp Quân biến mất, bà ấy nhìn Diệp Quân, hỏi: “Thế nào?”
Diệp Quân hơi gục đầu, khẽ nói: “Lại để người phải ra tay cứu, chắc hẳn người rất khinh thường con nhỉ?”
Người phụ nữ váy trắng kia chỉ nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nắm tay siết chặt, nói nhỏ: “Cô cô, cô có thể mở phong ấn cho con không?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Có thể”.
Dứt lời, bà ấy phất tay áo, phong ấn trong cơ thể Diệp Quân lập tức biến mất.
Diệp Quân chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, mở lòng bàn tay, thanh kiếm Hành Đạo hiện ra trong tay hắn. Tay phải hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm, sau đó mới nhỏ giọng: “Cảm ơn Tiểu Đạo, ngươi đã làm bạn cùng ta suốt chặng đường qua…”
Nói đoạn, hắn giao kiếm trả cho người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, xin trả lại kiếm cho người”.
Người phụ nữ kia nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân nhếch miệng cười: “Con không muốn lại bị mọi người coi thường, cũng không muốn bị thế nhân coi là kẻ chỉ biết dựa vào ông cha, từ nay về sau, con muốn thực sự dựa vào chính mình, dù có bỏ mạng, cũng tuyệt không gọi người tới giúp”.
Nói xong, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân như vừa thả lỏng, giống như xiềng xích treo trên người vừa được gỡ xuống.
Ông? Cha? Cô cô? Bác?
Từ nay, tất cả đều không còn liên quan gì tới Diệp Quân hắn nữa.
Con đường phía trước, hắn muốn tự mình bước đi, có thể đi sẽ đi tiếp, không thể, vậy thì chết thôi.
Từ lúc này, hắn chính là Diệp Quân, không còn là cháu của vị nào, không còn là con của ai kia.
Người phụ nữ váy trắng nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm ngâm một lát, đang định lên tiếng thì vị Đại Đế áo sặc sỡ bên kia đột nhiên lên tiếng: “Ngươi chính là người đứng phía sau hắn?”
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn ông ta: “Ta là cô cô nó!”
Cô!
Ông ta nheo mắt: “Ngươi cũng dám đối địch với Thánh Tông ta, ngươi…”
“Ồn quá!”
Người phụ nữ kia vung tay áo lên, một thanh kiếm phóng ra, đâm ngay giữa chân mày ông ta, ghim chặt ông ta lại.