Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Tiêu gật đầu, vẻ mặt hòa dịu hơn nhiều: “Ngồi đi”.
Một thị vệ lập tức đem một cái ghế đến.
Diệp Quân vừa ngồi xuống, Đại trưởng lão bên cạnh bỗng nói: “Tộc trưởng, bây giờ Diệp Quân có tài có đức gì mà có thể trở thành thế tử gia tộc họ Diệp?”
Mọi người nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đứng lên nhìn Diệp Quân ngồi bên dưới: “Ta công nhận mấy năm nay Diệp Quân từng liều mạng, đổ máu vì gia tộc, bây giờ gia tộc có ba mươi sáu mỏ linh thạch, Diệp Quân cũng có công rất nhiều. Nhưng hiện giờ hắn không còn tu vi, chỉ là một người bình thường chẳng có gì hơn. Nếu tiếp tục để hắn làm thế tử của gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Diệp sẽ trở thành trò cười cho cả thành Hoang Cổ. Hơn nữa thế tử gia tộc họ Diệp không phải là vật cầu may mắn, đó là người có thể lập công dựng nghiệp cho gia tộc họ Diệp, thử hỏi xem bây giờ Diệp Quân còn có khả năng này không?”
Nói năng có khí phách!
Trong nhà thờ tổ, các trưởng lão đều im lặng không nói.
Diệp Quân nhìn mọi người không lên tiếng.
Hắn muốn xem thử sau khi mình mất đi thực lực, có bao nhiêu người thật lòng với mình, có bao nhiêu người sẽ giậu đổ bìm leo.
Chỉ có lúc con người sa sút mới có thể nhìn rõ người bên cạnh mình.
Khi một người đánh mất vinh quang và quyền lực, những người bên cạnh đều sẽ lộ nguyên hình.
Sắc mặt Diệp Tiêu tái mét: “Đại trưởng lão, ông cũng nói Diệp Quân có công với gia tộc họ Diệp, vậy tôi hỏi ông, bây giờ nó vừa bị thư viện Quan Huyên cho thôi học, gia tộc họ Diệp đã ruồng bỏ nó ngay, hành vi này có khác nào súc sinh không?”
Ông vừa nói vừa nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, cởi áo ra”.
Diệp Quân nhìn Diệp Tiêu, sau đó cởi áo ra, cả người chằng chịt vết sẹo.
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn mọi người: “Trên người nó có tất cả chín mươi sáu vết sẹo, những vết sẹo này từ đâu mà có? Là vì gia tộc họ Diệp”.
Các trưởng lão ngồi hai bên nhìn vết thương trên người Diệp Quân, im lặng không nói gì.
Đại trưởng lão bỗng đứng bật dậy: “Ta chưa từng phủ nhận công lao của Diệp Quân với gia tộc họ Diệp, nhưng gia tộc họ Diệp không phải là gia tộc từ thiện, chúng ta muốn tranh giành quyền lợi với các gia tộc khác mà thế tử lại là người chủ chốt trong thế hệ trẻ của gia tộc họ Diệp, đó là người sẽ dẫn dắt con cháu gia tộc họ Diệp xông pha ra ngoài, ông nghĩ bây giờ Diệp Quân có thích hợp với vị trí này không?”
Lúc này một ông lão ở một bên bỗng bước ra, ông ta thấp giọng nói: “Tộc trưởng, ta nghĩ Đại trưởng lão nói đúng, Diệp Quân đúng là có công nhưng gia tộc không phải là cơ quan từ thiện, người có công thì đã sao? Các vị ngồi đây ai mà không có công? Điều chúng ta cần là lợi ích, là một thế tử có thể tranh giành lợi ích cho gia tộc. Bây giờ hắn không được thì nên để người khác, nhường vị trí này cho Diệp Mãn. Còn hắn, thứ lỗi cho ta, gia tộc không hủy bỏ tất cả đãi ngộ của hắn sau khi mất tu vi, điều này đã rất nhân từ rồi”.
Diệp Quân nhìn ông lão, đây là Tam trưởng lão, trước kia có quan hệ cực kỳ thân với hắn.
Nghe Tam trưởng lão nói thế, các trưởng lão đều nhìn Diệp Tiêu.